Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp
Cô ta thấy bọn họ không nghe lời mình thì càng điên tiết.
Nhìn thấy Uyển Tình đứng trước mặt, bộ dáng ung dung nhìn cô ta như nhìn một kẻ điên.
Cô ta tức giận đổ hết mọi trách nhiệm cho cô.
Cô ta hung hăng xông tới đánh người.
Nhưng còn chưa đụng vào được một sợi tóc của cô, đã bị cô dùng một chân làm cô ta ngã lộn nhào xuống đất.
Ánh mắt cô ta đỏ ngàu, hằn lên tia máu nhìn chằm chằm Uyển Tình như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô ta quát lớn gọi bảo vệ, ra lệnh cho họ đuổi cô ra.
Nhưng ai cũng biết cô là người do thư kí tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị đích thân đưa tới.
Hơn nữa lần trước cũng thấy anh đi cùng cô, còn không tiếc tiền mua thiết kế tâm đắc nhất của ông chủ nhà mình.
Tất cả đều đứng bất động không có ai dám làm theo lời cô ta.
Tạ Tú Linh cảm thấy xấu hổ không thôi.
Cô ta không muốn tiếp tục ở đây nếu như để cánh nhà báo chụp được, nhất định sẽ gây ảnh hưởng tới sự nghiệp của mình.
Cô ta tiến lên muốn lôi Y Thanh Dao đi, nhưng lại bị cô ta vô tình đẩy ra.
Cô ta không biết sống chết xông lên giữ chặt vai cô nhưng Uyển Tình vẫn bình tĩnh đứng đó, giống như người sắp bị đánh không phải mình.
Đúng lúc này một giọng nói tức giận vang lên.
- Này!...!Cô đang làm cái quái gì vậy?...
Eric quay về nhà lấy đồ đã quay trở lại.
Nhìn thây có một mụ điên đang giữ chặt lấy vai cô, móng tay dài như quỷ kia lại dùng sức bấm chặt vào.
Anh ta sợ hãi lo lắng chạy đến đẩy mạnh cô ta ra xa.
Sau đó gương mặt căng thẳng muốn kiểm tra vai cô có bị thương không.
Trang phục anh ta mang tới là bộ mới được thiết kế còn chưa ra thị trường.
Nó là một dạng đầm dạ hội hở vai.
Nếu như vai cô có mệnh hệ gì thì trang phục tâm huyết mấy tháng nay của anh ta coi như bỏ đi.
Uyển Tình bị hành động anh ta đang vạch áo của cô dọa cho hoảng sợ.
Cô vội đưa tay giữ chặt cái tay đang làm loạn kia.
Eric lúc này mới bình tĩnh lại.
Anh ta nhận ra hành động thất lễ vừa rồi, vội rụt tay, xin lỗi cô.
- Ây… Xin lỗi nha… Tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô có bị thương không thôi à!...
Uyển Tình nghe lời giải thích của anh thì gật đầu, cười gượng nói không sao.
Bởi cô biết anh ta không phải đàn ông nên tin anh ta nói thật.
Y Thanh Dao bò từ dưới đất dậy, nhìn thấy người đàn ông vừa đẩy mình.
Cô ta nở nụ cười khinh bỉ nói.
- Ồ… Thì ra không phải ông già à… Không ngờ cô lại câu được một tên mặt trắng giàu có đó… Ha ha… cũng chỉ là loại gái điếm mà thôi… Ha ha ha…
Eric nhìn mụ điên kia dám chế giễu cô và anh.
Anh ta tức giận nói.
- Này, mụ điên! Cô từ đâu chui ra vậy? Cô ở đây làm chị đây rất không thoải mái đó biết không!...
Y Thanh Dao nghe cách xưng hô “chị” kia, cô ta ngạc nhiên một chút.
Nhưng sau đó lại ôm bụng càng cười lớn hơn.
Làm gì thấy có chút dáng vẻ tiểu thư nào?
- Ha hah ah ha… Đinh Uyển Tình… ha… Loại này mà cô cũng chơi được sao? Cô thiếu tiền đến vậy, chỉ cần quỳ xuống cầu xin tôi là tôi sẽ cho cô.
Sao lại phải tự giày vò bản thân như vậy!...!Ha ha…
Tất cả mọi người nhìn cô ta như một con ngốc, thở dài nuối tiếc một vị tiểu thư danh giá mà tinh thần không bình thường.
Họ thầm nghĩ không biết có phải cô ta vừa mới trốn trại ra không.
Có người cũng có ý định gọi cho bệnh viện tâm thần đến rước cô ta đi.
Tạ Tú Linh từ lúc nhìn thấy Eric bước vào đã nhận ra anh.
Dù sao là một ảnh hậu, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm cô ta đương nhiên biết rõ anh chính là nhà thiết kế hàng đầu trẻ nhất của Trung Quốc hiện nay.
Trước đó cô ta năm lần bảy lượt muốn mua kiệt tác vĩ đại nhất của anh ta nhưng đều bị từ chối.
Thậm chí mang cả uy quyền của tập đoàn Lâm thị ra đe dọa cũng không làm anh ta sợ.
Nhưng mấy tháng trước cô ta lại thấy bộ trang phục đó xuất hiện trên báo.
Không những vậy còn là một người phụ nữ bí ẩn mặc trên người.
Cô ta lúc đó chỉ tức giận cũng không cho người điều tra nên không biết người đó là Uyển Tình.
Tạ Tú Linh biết bây giờ không được làm mất lòng anh ta.
Nếu không sau này sẽ không có cơ hội dùng tác phẩm của anh ta làm bàn đạp cho mình.
Cô ta nở nụ cười dịu dàng, tiến lên trước, ánh mắt chân thành xin lỗi chuyện vừa rồi.
Nưng đáng tiếc Eric vốn không định cho họ mặt mũi bước ra khỏi đây.
Hai người dám làm tổn thương đến người anh chọn thì chắc chắn anh không dễ dàng tha thứ như vậy.
Eric lớn tiếng nói.
- Mấy người còn không mau đem hai mụ điên này ném ra ngoài cho tôi.
Còn nữa… sau này, không được phép cho họ được bước chân vào đây.
Nghe rõ chưa!
Sau đó hai người bảo vệ lực lưỡng lập tức kéo hai người phụ nữ kia vứt ra ngoài cửa, không có một chút thương hoa tiếc ngọc.
Thật sự coi hai người là hai kẻ tâm thần!
Y Thanh Dao từ bé tới giờ chưa từng bị ai đối xử như vậy.
Cô ta ở bên ngoài tức giận chửi bới thu hút không ít người qua lại.
Tạ Tú Linh thấy tình hình không ổn lập tức lấy túi che mặt, một mình chuồn đi mất.
Để lại Y Thanh Dao làm trò cười cho thiên hạ.
Đến khi cô ta mệt rồi, quay người muốn về nhà.
Nhưng vừa xoay người lại thấy một đống người vây quanh, có người còn quay lại bộ dạng nhếch nhác thảm hại của cô ta làm thú vui.
Y Thanh Dao thẹn quá hóa giận, khuôn mặt đỏ bừng mắng chửi người đi đường.
Đám đông sau đó cũng tản ra.
Cô ta quay người nhìn chằm chằm vào trong, ánh mắt nổi lên sát khí đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...