Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp
Hứ.
Nhà đã nghèo còn đẻ đẫy ra, một đàn vịt giời, không biết có xuất được đi không.
- Nhà nghèo thường hay hỏng người, không được dạy dỗ, học giỏi thì làm được gì.
- Nhà nghèo không dưỡng da ma nào thèm lấy.
- Con gái học làm gì nhiều về lấy chồng sớm cho rảnh nợ.
...
- Ba ơi, ba cho con xin tiền đóng học phí đi mà.
- Không có thứ đâu thằng làm thằng đòi tiền.
Ba đứa con gái chúng mày học làm gì nhiều, nuôi chỉ tốn cơm tốn gạo.
...
- Uyển Tình đâu, đi lấy ấm đun nước pha trà đi.
- Vâng chú.
- Mày làm gì mà lề mề thế.
Ào......!Keng!!!
Âm thanh nước đổ với tiếng rơi của ấm nước đã đưa Uyển Tình ra khỏi cơn ác mộng của quá khứ.
Trán của cô ướt làm cho tóc dính vào nhau vô cùng khó chịu nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
Những ám ảnh tuổi thơ vẫn cứ luôn giày vò cô suốt bao năm.
Một quá khứ không tươi đẹp, không mộng mơ như những bạn bè đồng trang lứa.
Tuy thượng đế không lấy đi tất cả, cô vẫn có một người mẹ luôn thương yêu, luôn hi sinh cả cuộc đời dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho chị em.
Và mọi người bên ngoại luôn bên cạnh giúp đỡ mẹ con cô để cô có tương lai hạnh phúc nhưng những tổn thương trong quá khứ vẫn đeo bám cô.
Điều này ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách của cô.
Đối với người thân hay bạn bè thân thiết tính cách cô luôn sôi nổi vui vẻ nhưng với những người xa lạ lại càng xa cách, lạnh nhạt.
Vì ba cô càng không tin tưởng vào đàn ông nhưng lại đem lòng yêu duy nhất một người suốt tám năm chưa từng thay đổi - Lâm Trạch Dương.
Người đàn ông cô yêu thầm quá xuất sắc từ ngoại hình đến gia thế với cô là hai thế giới tách biệt nên cô chỉ có thể từ xa nhìn anh cùng người anh yêu hạnh phúc bên nhau.
Người đàn ông xuất sắc với người phụ nữ xinh đẹp, kiều diễm, là ảnh hậu nổi tiếng trong giới minh tinh, đại tiểu thư của Tạ gia ở bên nhau thật xứng đôi.
Dù vậy, cô vẫn luôn cố gắng để bản thân trở nên ưu tú để đến gần anh hơn và bây giờ cô đã là thư ký của anh nhưng cô chưa từng có ý định xen vào giữa hai người họ bởi nếu anh hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc.
Mỗi ngày được cạnh anh cô rất vui nhưng cũng rất lo sợ, sợ anh sẽ phát hiện ra tình cảm mà cô dành cho anh.
Là Tổng giám đốc của một tập đoàn đứng đầu thành phố A , anh luôn mạnh mẽ và quyết đoán nên tuyệt đối không cho phép bất kì ai để công và tư có liên quan với nhau.
Tính cách lạnh lùng, nghiêm khắc của anh làm cho tất cả mọi người đều cẩn trọng mọi lúc, mọi nơi có sự xuất hiện của anh, tính cách đó đã làm bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan nát, chỉ có thể đứng từ xa ái mộ.
Tại văn phòng tổng giám đốc.
- Tổng giám đốc, tối nay là tiệc mừng thọ của chủ tịch Vương - tập đoàn MN, ông ấy là đối tác lâu năm rất quan trọng với chúng ta, tôi nghĩ phải chuẩn bị một món quà đặc biệt để chúc mừng.
Anh có gì dặn dò không ạ?
- Việc này cô tự sắp xếp đi.
- Dạ sếp.
Tối nay anh sẽ đi cùng Tạ tiểu thư vậy có cần tôi chuẩn bị trước gì không sếp?
- Không cần, tối nay cô đi cùng tôi.
- Dạ???
Thấy cô ngạc nhiên đến nỗi hai con mắt cũng sắp bay ra ngoài rồi làm cho anh cảm thấy thật thú vị, phiền muộn cũng vơi đi không ít.
Khóe miệng anh khẽ cong lên.
Lúc này Uyển Tình cũng đã lấy lại được tinh thần nhưng khi thấy anh cười mặt cô lại nghệch ra.
Mỗi lần giám đốc của chúng ta cười là không có chuyện gì tốt.
Cô chỉ dám nghĩ thầm không dám nói ra nhưng lại cảm thấy nụ cười này có gì không đúng lắm.
Đang lúc cô đang vắt óc suy nghĩ khi ngẩng đầu lên lập tức chạm phải ánh mắt của anh làm cô chợt cảm thấy lúng túng.
Anh nhìn cô nói:
- Thư kí Đinh còn chuyện gì sao?
- À ờ không, không ạ.
Tôi đi làm việc đây.
Xin phép sếp.
Sau khi lui ra khỏi phòng anh, cô cảm thấy máu dồn hết lên não rồi.
Xấu hổ chết mất, đây có lẽ đây là lần đầu tiên trong hai năm làm việc cô lại thấy lúng túng như vậy.
Huhu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...