Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù
Nếu cô ta sẵn sàng xin lỗi con gái bọn họ trước công chúng một cách chân thành, bọn họ có thể tha thứ cho cô ta.
Nhưng An Bích Hà này quá kiêu ngạo.
Cô ta vậy mà lại có thể nói ra mấy lời mất nhân tính như vậy, thật là quá độc ác.
Điều này cũng khiến cho bọn họ thật sự không thể chịu nổi.
Những người như vậy xứng đáng nhận được một bài học và không bao giờ nhận được sự tha thứ.
€ô ta còn muốn tiếp tục mở cửa hàng.
Loại chất lượng kém như vậy, dùng loại vải có độc để làm quần áo và hại chết người khác lại muốn tiếp tục mở cửa hàng, đây là điều tuyệt đối không thể tha thứ.
Người chồng nhặt hai thẻ ngân hàng trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng, ôm vai vợ rồi từ từ quay trở lại.
Người vợ vẫn mang theo tiếng khóc mà nghẹn ngào dựa vào vai ông ấy: “Tôi muốn đến mộ của con gái để xem một chút.
Con bé vẫn luôn sợ phải ngủ một mình.
Dưới mặt đất lạnh lẽo và yên tĩnh như vậy, không biết con bé sẽ sợ hãi đến thế nào?”
“Được, tôi đi cùng bà.” Người chồng nhẹ giọng nói.
Giọng nói của ông ấy còn tràn ngập nỗi buồn và sự áp lực.
Con gái của bọn họ mới qua sinh nhật lần thứ mười bốn của mình.
Thân thể của cô bé tuy yếu đuối, nhưng con bé rất lanh lợi lại hiểu chuyện, biết thân thể của mình không tốt, cho.
nên cô bé chưa bao giờ làm chuyện nguy hiểm bất lợi cho bệnh tình của mình.
Cô bé thích tô tô vẽ vẽ, không có bạn bè, chỉ chơi cùng một con búp bê vải.
€ô bé thích làm quần áo cho những con búp bê vải yêu quý của mình, mong muốn lớn lên là trở thành một nhà thiết kế trang phục nữ.
Nhà thiết kế mà cô bé ngưỡng mộ nhất từ trước đến nay đã làm việc trong “Khinh Hà”, cho nên cô bé vẫn luôn luôn muốn mua một chiếc váy của “Kinh Hà”.
Tuy nhiên quần áo.
trong cửa hàng của họ là quá đắt, vì vậy cô bé cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.
Là người mẹ đã vô tình biết được chuyện này qua nhật ký của cô bé, đúng lúc thấy quần áo của “Khinh Hà” đang trong đợt giảm giá, cho nên bà ấy đã đi mua một món quà sinh nhật.
Khi nhận quần áo đến tay, người mẹ có thể cảm thấy chất lượng của sản phẩm này cũng không phải là quá tốt.
Sau khi sấy khô nhiều lần mới miễn cưỡng coi như là không còn những mùi hương khó chịu.
Nhưng mới mặc bộ quần áo đó được một ngày, chỉ một ngày, đứa con gái ngoan ngoãn của bà ấy đã không còn hơi thở.
Trong lòng người mẹ cảm thấy vô cùng hối hận.
Bà ấy hận không thể thay con gái mình chết đi.
Nếu như bà ấy có thể sớm phát hiện ra chất liệu vải của “Khinh Hà” có chút không đúng, nếu như bà ấy không đi làm, mà ở nhà để chăm sóc con gái của mình thì có phải chuyện này sẽ không xảy ra hay không?
Điều đáng ghét nhất chính là An Bích Hà.
Rõ ràng đồ trong cửa hàng của cô ta đã hại chết người, mà sao cô ta có thể cảm thấy không có chút gánh nặng nào mà an tâm và lấy tiền nhục nhã bọn họ như vậy được chứ?
Một mạng người trong mắt cô ta lại không đáng giá như vậy sao?
Trong lòng hai vợ chồng đều cảm thấy rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía trước cũng trở nên kiên định đến lạ thường.
Con gái đã chết, bọn họ cũng không có động lực để tiếp tục sống.
Điều duy nhất giúp bọn họ có hy vọng vào cuộc sống này chính là báo thù cho con gái của mình, giúp cô bé đòi lại một công lý.
Ở bên này, An Bích Hà tự cho rằng mình đã giải quyết được hai vợ chồng kia, cho nên rất hào hứng mà trở về biệt thự của Ngô Thành Nam.
Lúc vào cửa, nụ cười của cô ta lập tức thu lại theo bản năng.
Không có anh ta, căn biệt thự này quá yên ắng.
Những người giúp việc đều cúi đầu, nói năng nhẹ nhàng, đi đứng không phát ra tiếng động, sắc mặt không chút thay đổi, cứ giống như hình nộm người vậy.
Trong căn biệt thự này rõ ràng là có không ít người, nhưng cảm giác như không có mấy người.
Lúc đêm, còn mang lại cho người khác cảm giác có chút đáng sợ.
Bởi vì trước đó đã từng nói chuyện với Ngô Thành Nam, cho nên An Bích Hà có thể đi thẳng một đường mà không hề bị cản trở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...