Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Tùy tiện trả lời mẹ, rốt cuộc trong lòng cũng có người đáng tin cậy.

Tất cả mọi thứ đều không liên quan đến mình, toàn bộ đều là bố làm, ba năm đó cô ta vẫn luôn hôn mê, không biết gì cả.

Nhiều lắm chỉ là say rượu lái xe mà thôi, cái chết của Lạc Nhật Quang không liên quan nhiều đến cô ta.

Khi xảy ra tai nạn xe cộ, Lạc Nhật Quang vẫn còn sống, An Bích Hà không ngừng âm thầm an ủi bản thân mình, cầm điện thoại, tiến vào tòa nhà cao tầng của công ty.

Vừa đi lên đã thấy trong văn phòng chỉ còn sót lại vài nhân viên đang bàn tán xôn xao, thấy An Bích Hà đến thì đều ngậm miệng lại An Bích Hà không dám tới gần văn phòng của An Vụ Khang, chỉ nhìn thấy hai cảnh sát đứng ở cửa.

Cô ta lo lắng không yên tiến vào văn phòng của mình, mắt cứ nhìn chằm chăm về phía bên kia.

Toàn bộ văn phòng của An Vu Khang đều kín mít, không phải tường thủy tinh nên từ đầu đến cuối không nhìn thấy rõ là ông ta đang làm gì bên trong.


An Bích Hà càng nhíu chặt chân mày, công ty đã không còn việc gì cần phải xử lý, thậm chí hầu hết nhân viên đã thôi việc.

Ông ta còn cố tình yêu cầu cảnh sát để mình vào văn phòng là muốn làm gì?
Rất nhanh, nghỉ ngờ của An Bích Hà đã có lời giải đáp.

Bởi vì đã trôi qua mười phút mà An Vụ Khang vẫn chưa ra.

Cảnh sát cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, tiến tới gõ cửa: “An Vu Khang, đã đến giờ rồi, đi theo chúng tôi.”
Nhưng không ai lên tiếng trả lời, bên trong im ng.

Trong nháy mắt, cảnh sát cảm thấy không hợp lý, liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đồng thanh nói: “Chắc chắn là có vấn đề”
Họ kêu nhân viên khác lấy chìa khóa dự phòng, nhưng mọi người đều nói rằng ngoại trừ An Vu Khang thì không ai có chìa khóa văn phòng của ông ta.

Cảnh sát đến trước mặt An Bích Hà, cô ta cũng bối rối lắc đầu: “Tôi cũng không có chìa khóa văn phòng của bố tôi, ông ấy đề phòng cả tôi mà”
Không còn cách nào khác, chỉ có thể phá cửa xông vào.


Cảnh sát lập tức kêu người phá cửa văn phòng, bởi vì là cửa đặc chế nên mọi người tốn rất nhiều sức mới phá cửa ra được.

Bước vào trong, văn phòng to như vậy nhưng đã không còn người nào.

“Ông ta bỏ trốn rồi” Säc mặt hai cảnh sát đều hơi khó coi.

Bọn họ cho An Vụ Khang thời gian để giải quyết chuyện của công ty, kết quả người này lại biến mất ngay dưới mắt mình, thế này đúng là tát vào mặt họ.

“Nơi này có cửa ngầm” Một trong hai cảnh sát sờ soạng nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa ngầm.

Thậm chí cửa ngầm này còn được trang bị cả thang máy, hai người từ thang máy đi xuống, phát hiện thang máy đi thẳng tới hầm gara.

Đã hơn mười phút, cũng đã đủ thời gian cho An Vụ Khang chạy trốn “Đáng chết” Hai người thấy tình cảnh này, trong nháy mắt biết mình bị đùa giốn, tên này bỏ trốn rồi!
“Lập tức quay về đồn, truy nã toàn thành phố” Một trong hai cảnh sát vội vàng nói những lời này với đồng nghiệp: “Đưa con gái ông ta về đồn cảnh sát, cô ta không thoát được liên can đến tai nạn xe cộ vào bốn năm về trước.”
An Bích Hà thấy cảnh sát quay lại, vội vàng hỏi: “Bố tôi đâu? Tìm được ông ấy chưa?”
Không nhắc tới thì còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này thì sắc mặt cảnh sát đặc biệt khó coi: “Ông ta bỏ trốn rồi, cô theo chúng tôi về đồn một chuyến, tiếp nhận điều tra”
An Bích Hà sửng sốt một chút, ngoan ngoãn gật đầu: “Được thôi, tôi đi với các anh”
Cô ta rất dễ chịu, khiến hai người không kìm được nhớ tới bộ dáng của An Vu Khang, bọn họ bị đánh lừa bởi bộ dạng sảng khoái của ông ta cho nên mới bị gạt, để ông ta bỏ trốn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui