Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Hiển nhiên là Hoắc Tùng Quân thấy rõ vẻ mặt của cô, anh vuốt tóc cô, cũng nở một nụ cưi Anh nghĩ rằng, An thị phá sản, An Bích Hà bị phiền phức bủa vây, trả được mối thù lớn của bố mẹ Lạc Hiểu Nhã, như vậy cô có thể đính hôn với anh rồi!
Sau khi hai người sửa soạn xong, Hoắc Tùng Quân muốn đưa cô đến đồn cảnh sát, Lạc Hiểu Nhã từ chối: “Chắc chắn bên công ty anh còn có không ít chuyện cần làm, anh đi trước đi, em đi một mình cũng được”
Nói xong, cô vỗ vỗ túi xách của mình, tủm tỉm cười nói: “Toàn bộ chứng cứ đều nằm ở đây, anh yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Đúng là hôm nay Hoắc Tùng Quân phải xử lý rất nhiều chuyện, hoàn toàn ngược hướng chứ không tiện đường với Lạc Hiểu Nhã nên sau khi nghe cô nói như vậy, anh cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Lạc Hiểu Nhã bắt xe đến đồn cảnh sát để báo án, né được giờ cao điểm nên không bị kẹt xe, rất nhanh tới đồn cảnh sát.

‘Vừa vào cửa, cô nhìn về phía cảnh sát trực ban và mỉm cười: “Xin chào, tôi muốn báo án?
Mới sáng sớm mà trong lòng An Vu Khang đã hoảng loạn, nhưng vẫn không biết được nguyên nhân.


Ngày hôm qua, cảnh sát tìm ông ta để tìm hiểu tình huống, cuối cùng bởi vì không đủ chứng cứ nên phải ra về không công, sau khi thoát được một kiếp nạn, tối hôm qua là giấc ngủ ngon nhất trong mấy ngày nay của An Vu Khang.

Nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, ông ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, đâu đâu cũng không thoải mái.

Vô duyên vô cớ tức giận với mẹ An, vừa bắt đầu một ngày mới mà hai vợ chồng đã nổi giận đùng đùng cãi nhau một trận.

Khi An Vụ Khang đến công ty, quanh thân đều tỏa ra áp suất thấp.

An Bích Hà thấy mới sáng sớm mà hai người đã nóng giận, trên đường đi làm, cô ta không hài lòng nói với bố An: “Bố có kìm nén bớt tính khí nóng một chút không, con đã quá mệt mỏi vì chuyện của An thị rồi, con thật sự không muốn về nhà còn nhìn thấy bố mẹ cãi nhau”
Bố An nghe vậy, ánh mắt nặng nề nhìn cô †a một cái: “An Bích Hà, bố chỉ tạm thời đặt “Khinh Hà” dưới danh nghĩa của con.

Bố còn chưa chết đâu! Bây giờ mà con đã dám chỉ tay năm ngón với bố à?
An Bích Hà cứng đờ khi nghe những lời này, cô ta căn chặt răng, âm thầm nén giận nhưng không nói thêm nửa câu nào nữa.

Bây giờ “Khinh Hà” chỉ vừa mới chuyển sang danh nghĩa cô ta, cô ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo cho An Vu Khang biết, vẫn chưa hoàn toàn làm chủ, không thế chọc giận ông ta.


“Bố, con không có chỉ tay năm ngón với bố, chỉ là con lo lắng về tình hình của công ty”
An Bích Hà lập tức đối chủ đề: “Hôm qua, giá cổ phiếu của công ty chúng ta đã giảm mạnh, chắc là không kiên trì được mấy ngày nữa”
Nghe vậy, An Vu Khang nhíu mày, tức giận thở dài: “Nếu Hoắc Tùng Quân nhẫn tâm thì chỉ sợ chúng ta còn không chịu nổi hôm nay”
Ông ta kinh doanh An thị nhiều năm như: vậy, đã sớm có tình cảm, dốc hết tâm huyết của ông ta vào đó.

Vì công ty này, trong tay ông ta đã từng dính rất nhiều thứ dơ bẩn, mưu đồ nhiều như vậy, nhưng không ngờ sẽ phải mất đi nhanh như thế.

An Vu Khang nghĩ đến đây, trái tim như đang rỉ máu, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn.

Không khí trong xe lập tức chìm vào yên lặng, cực kỳ yên tĩnh, An Bích Hà cũng cúi đầu, trong lòng ấm ức An thị làm chỗ dựa vững chắc cho cô ta nhiều năm như vậy, nếu An thị không còn, chỉ bằng “Khinh Hà” thì cô ta rất khó lấy lại địa vị như trước kia.


Lúc trước cô ta đã đắc tội quá nhiều người, sợ là bọn họ cũng sẽ quay lại nhằm vào cô ta.

Xe sắp đến An thị.

Nhìn từ xa, An Bích Hà thấy ngoài cửa rất lộn xộn, không ít người đang bao vây xung quanh, cô ta vội vàng nói với An Vu Khang: “Bố, bố mau nhìn về phía cửa công ty đi, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại có chuyện gì đã xảy ra mà chúng ta không biết sao?”
Có một bài học vì lần trước để chế độ im lặng nên trước tiên An Vu Khang xem điện thoại đi động, trong điện thoại cũng không có cuộc gọi đến nào.

Ông ta nhíu chặt chân mày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui