Cô cảm thấy như thể cô đã tìm ra manh mối Bố con pháp y Lý ở thành phố An Lạc nhiều năm như vậy, trừ khi du lịch thì hâu như không hay ra ngoài, tất cả những người họ hàng, bạn bè đều quen biết ở đây, thậm chí con trai anh ta cũng chọn trường đại học ở thành phố này.
Nếu không phải vì một lý do nào đó, làm sao con trai của pháp y Lý lại có thể đột ngột rời khỏi đây để đến thành phố Nặc, nơi mà anh ta không hề quen thuộc? Còn bán luôn căn nhà đã ở nhiều năm, ngay cả đường lui cho mình cũng không chừa.
Điều này vô cùng không hợp lý!
Cô nói với Quý Tiêu Châu về suy đoán của mình, rồi kiên quyết nói với cậu ta: “Tôi định mua vé đến thành phố Nặc để tìm con trai của vị bác sĩ pháp y kia.
Tôi phải tìm băng chứng tống người của nhà họ An vào tù”
Quý Tiêu Châu nghe thấy lời cô nói, lập tức nói: ‘Tôi đi cùng cô, đúng lúc bây giờ tôi không có nhiều việc để làm, cô là phụ nữ, một mình đến thành phố Nặc không an toàn.”
Cậu ta sợ Lạc Hiểu Nhã quá sốt ruột về chuyện của Lạc Quang Nhật mà chọc giận con trai của bác sĩ pháp y, nếu người đó tức.
giận làm tổn thương cô, bọn họ lại ở thành phố An Lạc khá xa, không thể giúp đỡ cho cô nếu thế thì tiêu thật Lạc Hiểu Nhã đáp ứng.
Nói là làm, Lạc Hiểu Nhã lập tức đặt vé cho hai người ngay chiều hôm đó lập tức đến thành phố Nặc.
Khi họ đến thành phố Nặc, đã hơn sáu giờ tối Quý Tiêu Châu tra được địa chỉ lập tức cùng Lạc Hiểu Nhã đến thẳng mục tiêu.
“Sau khi Lý Gia Minh đến thành phố Nặc, cậu ta đã thay đổi vài nơi ở.
Đây là địa chỉ cuối cùng tôi tìm được, nhưng tôi không chắc liệu cậu ta còn sống ở đây không.
Cô phải chuẩn bị tinh thần chúng ta sẽ về tay không trước đi”
Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, Quý Tiêu Châu biết những khúc mắc của Lạc Hiểu Nhã, sợ rằng nếu lần này không thành công cô sẽ đặt áp lực lên mình.
Lạc Hiểu Nhã liết †a một cái rồi gật đầu: “Tôi đã điều tra ni năm như vậy, một chút manh mối cũng không thể bỏ qua, cho dù không đạt được kết quả như mong muốn, tôi cũng sẽ chấp nhận.”
Thấy cô đã sẵn sàng, Quý Tiêu Châu cảm thấy nhẹ nhõm, trực tiếp đi lên lầu cùng cô.
“Chính là ở đây” Quý Tiêu Châu chỉ vào một trong những cánh cửa nói.
Lạc Hiểu Nhã hít sâu một hơi, trực tiếp đi tới gõ cửa.
Sau ba lần gõ, cuối cùng bên trong cũng có tiếng trả lời “Đến đây” Là một giọng nam trẻ tuổi, khẩu âm rất vụng.
Có lẽ vì cậu ta đã sống ở thành phố Nặc vài năm nên giọng có chút đặc điểm của thành phố Nặc, nhưng vừa nghe thì vẫn có thể nhận ra cậu ta đến từ thành phố An Lạc.
Lạc Hiểu Nhã vui mừng khôn xiết, liếc nhìn Quý Tiêu Châu Người mở cửa là một thanh niên đeo kính gọng vàng, gương mặt khôi ngô, chiêu cao trung bình, nhắc nhở là hơi gầy, sắc mặt xanh xao, thoạt nhìn rất gầy yếu.
Cậu ta nhìn thấy hai người xa lạ một nam một nữ đứng ở cửa, sửng sốt một chút, hỏi: “Các người tìm ai?”
“Cậu là Lý Gia Minh?” Lạc Hiểu Nhã trực tiếp hỏi.
Sắc mặt Lý Gia Minh lập tức trở nên cảnh á †a nghe thấy giọng của bọn họ là hành phố An Lạc, trực tiếp lắc đầu: “Không phải, tôi không phải là Lý Gia Minh”
Nói xong thì lập tức định đóng cửa Lạc Hiểu Nhã vừa nhìn thấy bộ dáng cậu ta chột dạ thì biết mình đã tìm đúng người, thấy cậu ta định đóng cửa, lập tức vươn tay.
qua cửa ngăn cản động tác của cậu ta.
“AI” Cánh cửa đập mạnh vào tay cô, nhất thời đỏ bừng, nước mắt Lạc Hiểu Nhã lập tức dâng lên.
Thấy vậy Lý Gia Minh nhanh chóng buông ra, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ, tôi không phải cố ý, ai kêu cô đưa tay vào, cánh tay không cần nữa sao?”
Quý Tiêu Châu không ngờ Lạc Hiểu Nhã lại gấp gáp như vậy, đã nhìn thấy hành động.
kiên quyết đóng cửa của Lý Gia Minh mà cô còn trực tiếp đưa tay vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...