Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Lạc Hiểu Nhã nghe được lời này, ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi nói: “Bởi vì tôi yêu anh ấy, đúng, trước kia anh ấy từng làm tổn thương tôi, nhưng cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, điều kiện mà năm đó tôi kết hôn với anh ấy chính là anh ấy phải cứu mẹ tôi, kết hôn được ba năm thì anh ấy làm được rồi, anh ấy đã tìm người chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, cũng cho mẹ con tôi một chỗ ở”
“Ngay từ khi bắt đầu, cuộc hôn nhân của tôi chỉ là một thỏa thuận, tôi đã yêu đơn phương anh ấy và muốn anh ấy có thêm tình cảm với tôi.

Anh với Hoắc Tùng Quân quen nhau lâu như nên chắc cũng biết anh ấy là người như thế nào, tính cách anh ấy lạnh lùng kiêu ngạo, ở trong vị trí như vậy đương nhiên là không dễ dàng trao chân tình cho bất kỳ ai.

Bởi vì An Bích Hà đã lừa anh ấy, và vì ân nhân cứu mạng của An Bích Hà, anh ấy đã lợi dụng tôi, muốn ly hôn với tôi, nhưng mà tôi không phủ nhận rằng trong khoảng thời gian kết hôn anh ấy đã đối xử với tôi rất tốt”
“Tôi là một người mù, chuyện gì cũng làm không xong, bị đuổi ra ngoài và không có tiền trong người, còn có một người mẹ đang bị ốm ở cạnh, cho dù một gia đình bình thường cũng không muốn tôi.

Nhưng Hoắc Tùng Quân lại cần tôi, lúc đó anh ấy không phải là một người chồng đạt tiêu chuẩn, nhưng đối với một người thương nhân anh ấy đã đạt yêu cầu rồi, cho dù anh ấy không thích tôi, nhưng cũng đã cho tôi cảm giác được cưng chiều.”

Lạc Hiểu Nhã nhớ lại tình cảm lúc trước, khóe mặt hơi ươn ướt, khóe miệng nở nụ cười: “Tất cả đồ đạc trong nhà tôi anh ấy đều bọc tấm chống xước lên, còn trải cả thảm nhà nữa.

Anh ấy nhớ những thứ tôi thích ăn, khi ra ngoài luôn mang đồ hộ tôi.

Mặc dù không công khai thân phận tôi là vợ của anh ấy, nhưng cũng cho tôi một cảm giác an toàn”
“Khi đó anh ấy không cứu tôi là do An Bích Hà gây hiểu lầm khiến cho anh ấy không tin tôi.

Tôi hận anh ấy, nhưng hận cũng có thể bù đắp được bằng tình yêu, tất cả thù hận, suy cho cùng cũng chỉ có yêu và thích tồn tại mà thôi.

Sau khi tôi trở về, trong lòng tôi luôn muốn báo thù, cũng muốn buông bỏ Hoắc Tùng Quân, nhưng tôi nhìn ra được tấm chân tình của anh ấy trong nhiều ngày qua, cho nên tôi đã cho chúng tôi một cơ hội nữa.”
Lạc Hiểu Nhã đã nói rất nhiều, những điều này đều là gần đây cô một mình suy nghĩ mới có thể từ từ hiểu ra “Lâm Bách Châu, tôi không dám đảm bảo rằng sau này Hoắc Tùng Quân có thích tôi hay không, có thể yêu tôi trong bao lâu, chỉ cần bây giờ ấy ấy thích tôi như vậy đã đủ rồi, nếu sau này anh ấy làm tôi thất vọng tôi sẽ không do dự mà rời đi.

Tôi đã dám đối mặt với cuộc hôn nhân thất bại của mình, thì cũng dám bắt đầu lại”
Lâm Bách Châu ngây người nhìn cô, môi nhấp máy, anh ta cúi đầu xuống nhìn bộ quần áo mà mình đang mặc giống hệt với Hoắc Tùng Quân, cảm thấy bản thân vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Anh ta cười to, sắc mặt tái nhợt đi, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy xót xa: “Như vậy thì đã làm sao? Hiểu Nhã anh không buông bỏ được em, anh đã thử qua rồi nhưng vẫn không buông được em”

Lạc Hiểu Nhã cau mày, trong lòng có chút thương cảm, nhìn dáng vẻ anh ta, cô cảm thấy rất khó chịu.

Đôi mắt cô đỏ hoe, cô đi qua đó nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, khi anh ta bình tĩnh lại cô mới buông ra.

“Xin lỗi, cho dù là tình yêu hay hôn nhân, đều không thể tồn tại người thứ ba, tôi không.

thể yêu người mà tôi không thích, như vậy đối với anh là không công bằng, lương tâm của tôi cũng không cho phép, xin lỗi”
Lâm Bách Châu lắc đầu, trong hốc mắt lộ ra sự lạnh lùng, bưồn bực nói: “Em không cần phải xin lỗi anh, là anh đã làm phiền em, là anh đã có lỗi với em”
Anh ta nói xong, cẩn thận nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn được không?”
Đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã sáng lên, nhìn rất xinh đẹp: “Đợi khi anh buông bỏ được tôi, chung ta chắc chắn vẫn sẽ là bạn tốt của nhau”
Lâm Bách Châu hiểu ý của cô, anh ta cúi đầu cười một cách đau khổ “Hiểu Nhã anh sẽ cố gắng, cố gắng…”
Anh ta nói rất bé, nếu như hai người họ không đứng gần nhau, sợ rằng Lạc Hiểu Nhã có thể sẽ không nghe thấy.


“Anh về cẩn thận, bên ngoài trời rất tối, tôi giúp anh gọi xe nhé” Lạc Hiểu Nhã thật sự lo lắng cho tình trạng của Lâm Bách Châu, với trạng thái hiện tại của anh ta, khó tránh sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.

“Không cần đâu, anh của anh tới rồi” Lâm Bách Châu ngẩng đầu chỉ tay về phía cửa hàng, Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy Lâm Bách Vĩ đang vội vàng chạy tới.

Ngay khi Lâm Bách Vĩ nhìn thấy Lâm Bách Châu, cuối cùng anh ta cũng có thể đứng bên cạnh hai người đó thờ phào nhẹ nhõm.

Anh ta nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Bách Châu, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ: “Bách Châu, em dọa chết anh rồi, dọa chết anh ồi: “Em không sao.” Lâm Bách Châu cười nhẹ rồi trả lời, nụ cười anh †a rất nhẹ nhàng, hình ộ dạng như trước rồi, nhưng hoàn toàn vẫn không giống trước kia Lâm Bách Vĩ vỗ vào bả vai của anh ta, nói: “Bách Châu, em lên xe trước đi, anh ở lại chút rồi lên xe sau”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận