Bà ấy chợt ho khụ khụ một tiếng, nghe cực kỳ gắng gượng, mất tự nhiên, sắc mặt bà ấy lúc thì đỏ bừng lên lúc thì lại trắng bệch ra “Vậy thì sao, là lỗi của mẹ, mẹ sai rồi.
Con cũng khá lắm.
Nhưng trước đây, do con mắt nhìn người của mẹ không được tinh tường cho lắm, không nhìn rõ người đời, mẹ sai, mẹ sai.”
Lúc này, Hoắc Tùng Quân mới thả lỏng cơ mặt một chút.
Mẹ Hoắc nói xin lỗi xong rồi lại nói tiếp: “Mẹ nghe Hiểu Nhã nói, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của An thị thì hai đứa sẽ đính hôn”
“Vâng ạ” Vừa nhắc đến chuyện này, trên mặt Hoắc Tùng Quân vô thức hiện lên một nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng kia bỗng chốc giống như trăm hoa đua nở, cảnh xuân phơi phới, tràn đầy sức sống.
Thấy vậy mẹ Hoắc sững sờ một lúc, một lúc lâu sau mới nhớ ra mình định nói gì.
“Mẹ có nghe nói về chuyện của nhà họ Lạc.
Hiểu Nhã không có người thân ruột thịt nào.
Ở đây mẹ có chút bánh ngọt, đồ ăn nhẹ, mẹ sẽ chuẩn bị cho con.
Sau đó, con xem thử lên danh sách đi, còn thiếu gì thì mua thêm, bổ sung ngay, nhé’“
Bây giờ, trong thâm tâm mẹ Hoắc chỉ có mong muốn duy nhất là bù đắp cho Lạc Hiểu Nhã, sợ cô còn để bụng chuyện An Bích Hà trước đây, cho nên bà ấy vô cùng quan tâm, lo lắng.
Nói đến chuyện này, đương nhiên Hoắc Tùng Quân sẽ vô cùng đau lòng, vẻ mặt anh rất trịnh trọng, gật đầu: “Được rồi, sau này con và mẹ sẽ bàn bạc thêm.
Trước kia chúng ta không cho cô ấy cái gì, bây giờ sẽ phải bù đắp đủ cả”
Sau khi hai mẹ con nói chuyện vài câu, Hoắc Tùng Quân quay lại trước mặt Lạc Hiểu Nhã, nói với cô: “Đi thôi, để anh đưa em về”
Lạc Hiểu Nhã chào tạm biệt mọi người trong nhà họ Hoắc.
Vì sự việc ngày hôm qua mà ông nội Hoắc đã đặc biệt dặn dò Hoắc Tùng Quân phải lái chiếc xe có kính chống đạn.
Thực ra, không nhất thiết phải cẩn thận như vậy, ít nhất thì bây giờ Ngô Thành Nam cũng không dám ra tay, làm gì họ, hơn nữa, đường đi đều là những khu vực trung tâm thành phố đông đúc, náo nhiệt, bọn họ cũng không có cơ hội nào để ra tay.
Nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của ông nội, Hoắc Tùng Quân vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Lạc Hiểu Nhã vừa lên xe, khuôn mặt cô đã hiện lên một sự vui vẻ, Hoắc Tùng Quân cũng khẽ mỉm cười: “Vui vậy sao?”
Lạc Hiểu Nhã hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu một cách từ từ, chậm rãi: “Em có cảm giác như cả thế giới này đều yêu quý em vậy”
Ngay cả mẹ Hoắc khó tính nhất cũng đối xử với cô tốt như vậy, cho nên Lạc Hiểu Nhã có chút hơi sững sờ, cảm thấy không được chân thật cho lắm.
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng nhìn xuống, nhìn nụ cười nở trên khóe miệng của Lạc Hiểu Nhã, bỗng nhiên trong lòng anh cảm thấy hơi xót xa, đau đớn.
Trước đây, Lạc Hiểu Nhã đã phải chịu đựng biết bao đau đớn và tổn thương, mà chỉ một chút dịu dàng và tử tế cũng có thể khiến cô hạnh phúc như vậy.
Vốn dĩ, trên đường đi, hai người muốn nói chuyện một chút, nhưng điện thoại cứ liên tục gọi đến, không cho hai người họ cơ hội này.
Lần đầu tiên, Hoắc Tùng Quân nhận được điện thoại của Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên, còn Lạc Hiểu Nhã thì nhận được điện thoại của Sở Minh Nguyệt.
Mấy người đều lo lắng, sốt ruột, cuống cưồng hỏi thăm về chuyện ngày hôm qua, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hai người họ.
Lạc Hiểu Nhã nghe Châu Hữu Thiên hỏi, lại bị Sở Minh Nguyệt hỏi lại một lân nữa, trên gương mặt cô lộ ra vẻ bất lực: “Không phải bây giờ hai người là một rồi sao? Tại sao còn phải hỏi hai lần vậy?”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút kiêu ngạo của Sở Minh Nguyệt vang lên trong điện thoại: “Anh ấy là anh ấy, tớ là tớ, anh ấy là bạn của Hoắc Tùng Quân, tớ là bạn của cậu, hai cái này sao có thể giống nhau được”
“Được rồi, được rồi, không giống nhau, không giống nhau” Lạc Hiểu Nhã không chút nóng nảy nào với Sở Minh Nguyệt: “Tớ không sao cả, cậu đừng lo lắng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...