Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Ánh mắt của ông nội Hoắc chợt sáng lên, quay đầu nói với chú Lưu: “Có chụp được ảnh của đám người đó hay không?”
Chú Lưu gật đầu: “Dạ, đã chụp được, là cậu chủ nhà họ Ngô, còn có cả An Bích Hà nữa”
“Quả nhiên là bọn họ” Ông nội Hoắc nghe thấy như vậy, hung hăng đập chiếc gậy batoong của mình xuống đất, khuôn mặt đầy tính uy nghiêm, ánh mắt mang theo tia giận dữ, gần như đã giận ngút trời, không khí xung quanh đầy oán giận.

“Cũng dám đối đầu với cháu nội và cháu dâu của ta, ông Lưu, thu thập đầy đủ tất cả những chứng cứ, ngày mai, tôi sẽ đích thân đi gặp ông cụ Ngô.

Đừng tưởng rằng con trai và con dâu của mình đã chết là có thể dung túng cho cháu nội mình làm ra những chuyện độc ác khiến người khác không chấp nhận được như thế, người của nhà họ Hoắc cũng không dám làm ra những chuyện đó.

“Vâng!” Vẻ mặt của chú Lưu cũng trở nên rất căng thẳng.


Hiện nay, Hoắc Tùng Quân là người đứng đầu của Hoắc Kỳ, thế nhưng, bọn họ cũng vẫn luôn nhìn anh từ nhỏ mà lớn lên.

Những người trẻ tuổi như Hoắc Tùng Quân có thể ở phương diện làm ăn mà cạnh tranh nhau, nhưng nếu như liên đến mạng người, vậy cũng đừng trách bọn họ không khách khí.

Trong hang động, cuối cùng Lạc Hiểu Nhã và Hoắc Tùng Quân cũng từ trong khe đá mà đi ra.

Lạc Hiểu Nhã cẩn thận đỡ Hoắc Tùng Quân, đỡ anh chầm chậm ngồi xuống, rồi lại kiểm tra mắt cá chân của anh.

Cô phát hiện vết thương vừa rồi mới khép lại, bởi vì đi ra ngoài mà lại vỡ ra.

“Vết thương này cần nhanh chóng xử lý, em sợ nếu như còn tiếp tục để như vậy, nó sẽ nhiễm trùng mất”
Lạc Hiểu Nhã nhìn vết thương của Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt đầy ý lắng, nếu bọn họ không sớm xử lý vết thương này, nó có thể gây ra một số bệnh, như sốt, đau đầu… Môi trường ở đây lại tồi tệ như thế này, ai mà biết được sẽ có những chuyện gì xảy ra.

“Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đến lúc đó em sẽ cõng anh trên lưng Không thể chỉ chống mắt ngồi chờ đám người Triệu Khôi Vĩ đến tìm bọn họ được.

Đối với vết thương trên người mình, Hoắc Tùng Quân không hề để ý chút nào, bàn tay to sờ sờ đầu cô: “Đừng lo lắng, chỉ cần trời sáng, anh sẽ đưa em ra ngoài”
Anh đại khái có thể tìm ra đường ra ngoài, chờ trời sáng, vết thương ở mắt cá chân cũng sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều.

Sau khi cùng Hiểu Nhã đi ra khỏi khu rừng này, chỉ cần điện thoại có tín hiệu rồi, rất nhanh sẽ có người đến đón bọn họ.


Lạc Hiểu Nhã gật đầu, hai người vừa mới buông lỏng tâm trạng ra, cả hai chiếc bụng đồng thời kêu lên một tiếng, ở một nơi như hang động thì tiếng kêu lại càng trở nên rất rõ ràng.

“Anh cũng đói bụng à?” Lạc Hiểu Nhã nghiêng đầu, nhìn Hoắc Tùng Quân.

Hai tai của Hoắc Tùng Quân hơi đỏ, nói: “Anh cũng chỉ mới ăn nhẹ, bữa trưa cũng không kịp ăn”
Đôi môi mỏng của Hoắc Tùng Quân tái nhợt, hơi khô khốc, vừa mới trải qua chuyện đầy căng thẳng như vậy, lại nói chuyện phiểm nãy giờ, chắc cũng đã trở nên khát nước.

Lạc Hiểu Nhã nhìn bốn phía, lúc trước thấy được vườn cây mơ, nhưng đã bị tiêu hủy.

Cô đứng dậy, nhìn Hoắc Tùng Quân nói: “Em đi ra ngoài tìm một ít đồ ăn, bọn Ngô Thành Nam chắc đã đi xa rồi, sẽ không ở lại đây nữa, nếu như thực sự không tìm được, em sẽ hái vài quả dại, mặc dù không thể hết đói, nhưng ít nhất sẽ đỡ khát một ít”
Lạc Hiểu Nhã lên tiếng, cô vừa mới đi được hai bước, cô đã bị Hoắc Tùng Quân kéo tay lại.

“Hay là đừng đi, bên ngoài rất tốt, ngay cả sao cũng không thấy rõ.


Buổi tối trong rừng nhiều nguy hiểm lắm”
“Không có việc gì đâu!” Lạc Hiểu Nhã cười, cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: “Cho dù có nguy hiểm, nhưng vừa mới bị bọn người Ngô Thành Nam tìm kiếm một lượt, cũng không còn nguy hiểm gì nữa”
Cô nói xong, ngay lập tức đi ra khỏi hang.

Đúng như Hoắc Tùng Quân đã nói, bên ngoài trời rất tối, lại còn rất lạnh.

Cô sợ tối, nhưng nhìn đôi môi tái nhợt của Hoắc Tùng Quân, cô cảm thấy rất lo lắng.

Ở chỗ này nước cũng không biết có thể uống hay không, thế nhưng hoa quả thì nhất định là có thể ăn, phải lấy cho anh ít, nếu không… Cô sợ anh bị thương sẽ không chịu đựng được nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui