Sau khi Hoắc Tùng Quân rời đi được mười phút, chuông cửa của cửa tiệm bán hoa lại vang lên.
Có một cô gái mắc áo khoác trắng đi vào nói với nhân viên cửa tiệm: “Xin chào, làm ơn kết cho tôi một bó hoa cát tường màu trång.”
Nhân viên cửa tiệm hơi hơi sửng sốt, cô gái trước mặt xinh đẹp trong sáng, cặp mắt hoa đào trong veo, vô cùng xinh đẹp.
Nhân viên vừa kết hoa đưa cho cô vừa cười nói: “Vị khách trước cũng vừa mua một bó hoa cát tường màu trắng”.
“Vậy thì thật trùng hợp quá!”
Lạc Hiểu Nhã thuận miệng nói, cười trả tiền, không hề đặt lời của nhân viên cửa hàng ở trong lòng.
Cô trực tiếp đi đến mộ của mẹ, trong khuôn viên mộ rất lạnh lẽo yên tĩnh, thời tiết lạnh như vậy, ngoại trừ ông lão trông cửa, không có ai khác ở đấy.
Lạc Hiểu Nhã đặt hoa lên trước bia mộ, nhìn ảnh ở trên tấm bia.
Ảnh là cắt từ trên ảnh chụp chung xuống, mẹ nhìn vào ống kính, cười rất tươi.
Cách bốn năm, cô không dễ dàng gì chữa khỏi mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của mẹ trên tấm bia mộ lạnh lẽo.
Đầu mũi của Lạc Hiểu Nhã hơi chua xót, nước mắt bất giác rơi xuống, vừa mở miệng giọng nói đã hơi khàn: “Mẹ, con trở về rồi, mắt con đã khỏi rồi, đã có thể nhìn thấy rồi.
Mẹ, con xin lỗi, con không bảo vệ được mẹ”
Trả lời lại cô chỉ có tiếng quạ kêu lạnh lẽo ở trong khu mộ.
Cô gạt nước mắt, ánh mắt kiên định: “Yên tâm đi, mẹ, con nhất định sẽ báo thù cho mẹ, An Bích Hà người phụ nữ độc ác này, con nhất định sẽ không tha cho cô ta”.
Lúc ra khỏi khu mộ, ông lão trong cửa đi từ căn phòng nhỏ ra, nhìn thấy cô, chào hỏi cô: “Chồng cháu hôm nay không cùng cháu đến đây à?”.
Lạc Hiểu Nhã ngây ra: “Chồng gì ạ?”.
Ông lão cười cười: “Chính là người đàn ông cao to, trông rất đẹp trai, những năm này ông thường xuyên thấy cậu ta đến đây thắp hương.
Mà cả một năm cháu không thấy xuất hiện, có phải đi chữa mắt rồi không, có thể nhìn thấy lại thật sự là quá tốt rồi.”
Ông lão có ấn tượng rất sâu đối với cô gái này, ngày trước lúc tuyết rơi lớn thấy cô cầm một cây gậy cho người mù, còn từng đỡ cô ấy một lần.
Lạc Hiểu Nhã lúc này mới đột nhiên nhớ ra, vừa nãy lúc đi thăm mộ, mộ của mẹ được quét dọn rất sạch sẽ, bên.
cạnh không hề có chút tuyết đọng nào, đến cả bia mộ cũng được lau rất sạch sẽ.
Cô vội vàng kéo lấy tay của ông lão, vội vã hỏi: “Sao ông biết người đó là chồng của cháu, anh ấy, anh ấy thường xuyên đến thăm viếng mộ mẹ cháu à?”
Ông lão cười nói: “Lúc đó ông hỏi cậu ấy, cậu ấy chính miệng nói cậu ấy là chồng của cháu.
Cũng không phải là thường xuyên đến thăm viếng, có lúc bận, sẽ đặc biệt dặn dò ông giúp quét dọn mộ…”
Người biết mộ của mẹ ở chỗ này, ngoại trừ Lâm Bách Châu ra thì chỉ có Hoắc Tùng Quân, nhưng Lâm Bách Châu một năm này đều ở bên cạnh cô, giúp cô chữa mắt, còn lại chỉ có một người là Hoắc Tùng Quân rồi.
Có thể nói ra miệng là chồng của cô, cũng chỉ có Hoắc Tùng Quân rồi! Lạc Hiểu Nhã hít vào một hơi lạnh, lúc quay về, cả người cũng có chút vô tri vô giác.
Sao có thể chứ, Hoắc Tùng Quân sao có thể đến thăm viếng mẹ, không phải là anh ấy rất ghét mẹ của cô sao!
Cô nắm chặt lấy áo ở trước ngực, trong lòng hết lần này đến lần khác cảnh cáo bản thân, mẹ chính là bị An Bích Hà hại chết, Hoắc Tùng Quân là vị hôn phu của cô ta, đến thăm viếng nhất định là do áy náy.
Hoắc Tùng Quân đã là vị hôn phu của An Bích Hà rồi, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, chỉ cần thù một ngày còn chưa được báo, bọn họ chính là ở hai phía đối lập, tuyệt đối không được mềm lòng.
Tim đập rất nhanh, Lạc Hiểu Nhã tốn rất nhiều công sức mới có thể áp được nhịp tim xuống.
Bởi vì tâm trạng không yên, lúc xuống núi, suýt nữa bị xe đâm vào, không phải là vì cô không nhìn đường, là chiếc xe đó lái quá nhanh, không chú ý đến cô.
Tiếng phanh xe mạnh mẽ vang lên, chủ xe vội vàng xuống xe, xông đến trước mặt cô: “Không sao chứ, xin lỗi, tôi lái xe nhanh quá, không làm cô bị thương chứ”.
Lạc Hiểu Nhã lắc đầu: “Tôi không sao, sau này lái xe nhớ để ý một chút”.
Thanh âm ngọt ngào, lại thêm một chút khàn khàn, Châu Hữu Thiên nhìn sang, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô, bị dung mạo của cô làm cho rung động một lát..
Trong lòng anh ta “Chậc” một tiếng, thầm than: “Cô gái này quá xinh đẹp.
Cô ấy mặc áo phao màu trắng bình thường, da trắng đến gần như trong suốt, vừa rồi hình như mới khóc, khóe mắt còn hơi phiếm hồng, lúc nhìn sang rất quyến rũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...