Một hồi lâu sau, ngay cả Triệu Khôi Vĩ cũng cho rằng Hoắc Tùng Quân thật sự đã quên.
Nhưng anh ấy phát hiện, tổng giám đốc Hoắc thường sẽ luôn nhìn vào một chỗ rồi ngẩn người, người càng ngày càng gầy gò, càng ít nói hơn.
Thường xuyên làm thêm giờ đến rất khuya, thà ngủ ngay ở phòng làm việc cũng không trở về nhà.
Lúc này Triệu Khôi Vĩ mới ý thức được, tổng giám đốc Hoắc không phải quên mất cô gái Lạc Hiểu Nhã này, mà là mang cô ấy giấu kín ở sâu trong lòng.
Một năm sau, bên ngoài gió lạnh gào thét, trong phòng bệnh một mảnh ấm áp.
Mấy người vây quanh một cái giường bệnh nín thở ngưng thần, nhìn Lâm Bách Châu đem bằng vải trên mắt người phụ nữ đó tháo xuống từng vòng một, căng thẳng nắm tay lại, một lời cũng không dám nói.
“Hiểu Nhã, có thể mở mắt rồi”.
Giọng nói dịu dàng của Lâm Bách Châu vang lên, người phụ nữ trên giường bệnh từ từ mở mắt ra.
Lúc đầu tầm mắt của cô rất mơ hồ, cô lấy tay che kín ánh sáng nhức mắt, chớp chớp mắt một cái, rồi từ từ thích ứng, cuối cùng hoàn toàn mới ra.
Trước mắt cô là ánh sáng đã mất từ lâu, tầm mắt rõ ràng, màu sắc sặc sỡ, tất cả mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Lạc Hiểu Nhã che miệng, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, khiến cho cô bỗng chốc không nói nên lời.
Lâm Bách Châu nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì biết cô đã có thể nhìn thấy rồi, liền cười nhắc nhở: “Hiểu Nhã, đừng khóc, mắt của em vừa mới khỏi, thường xuyên khóc sẽ dễ làm tổn thương đến mắt”.
“Ừ… ừm, tôi không khóc, không khóc!” Lạc Hiểu Nhã nghẹn ngào, cố nén nước mắt lại.
“Bác sỹ Lâm, hóa ra dáng vẻ của anh trông như vậy”.
Lạc Hiểu Nhã nhìn anh ta, Bác sỹ Lâm mặc chiếc áo blouse, giống như trong tưởng tượng của cô vậy, phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng như ngọc.
Cô tinh nghịch nháy mắt với anh ta một cái rồi trêu chọc nói: “Thật là đẹp trai! Chả trách các y tá trong bệnh đều gọi anh là nam thần!”.
Lâm Bách Châu có chút mất tự nhiên đỏ mặt, bộ dáng quẫn bách, điều đó chọc cho Lạc Hiểu Nhã bật cười mấy tiếng.
Đuôi mắt trên đôi mắt hoa đào của cô ửng hồng, nước mắt vừa mới chảy ra vương lại trên hàng mi đen dày của cô, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ vụn vặt, làn da cô trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp.
Khi cô mỉm cười, Lâm Bách Châu cảm thấy trái tim mình đều ngừng lại một nhịp, vành tai đỏ bừng bỗng chốc dần lan tới mang tai.
Lạc Hiểu Nhã vẫn còn chưa chú ý tới cảnh này thì Bác sỹ Lâm đã bị người khác đẩy ra rồi.
Sở Minh Nguyệt ỷ vào mình có dáng cao chân dài nên lập tức vọt tới trước mặt Lạc Hiểu Nhã, đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô: “Hiểu Nhã, cậu có nhìn thấy tớ không, đây là mấy?”
Lạc Hiểu Nhã vội vàng đỡ lấy cô ấy rồi nói: “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã”.
Đã bốn năm trôi qua, Sở Minh Nguyệt vẫn cứ hùng hùng hổ hổ giống như lúc còn đại học vậy, không thay đổi một chút nào.
“Cậu thật sự có thể nhìn thấy tớ rồi!” Sở Minh Nguyệt thấy cô chuẩn bị đỡ mình liền hưng phấn kêu lên một tiếng, sau đó ôm lấy vai cô thật chặt, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào..
“Hiểu Nhã của chúng ta cuối cùng đã nhìn thấy rồi, bốn năm rồi, cuối cùng cũng đã nhìn thấy”.
Giọng nói này khiến cho Lạc Hiểu Nhã cũng muốn khóc.
Đúng vậy, chìm trong bóng tối suốt bốn năm, cuối cùng cô có thể nhìn thấy rồi, thật tốt biết bao!
“Hiểu Nhã, còn tớ thì sao, cậu có thể nhìn thấy tớ không?”
“Còn tớ nữa?”
Bên cạnh truyền tới hai giọng nữ hưng phấn, Lạc Hiểu Nhã nhìn sang, chính xác chỉ vào bọn họ rồi gọi tên của các cô ấy.
“Cậu là Ôn Thanh Tuyền!”
“Cậu là Hứa Vi An!”.
Ba người bọn họ đều là bạn cùng phòng thời đại học của cô.
Từ khi nhà xảy ra chuyện và sau khi cô bị mù, Lạc Hiểu Nhã sợ gây thêm phiền toái cho bọn họ nên sau khi tốt nghiệp cũng không có chủ động liên lạc với bọn họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...