Hoắc Tùng Quân nói rồi giả vờ thở dài: “Bây giờ tình cảm của cháu và Hiếu Nhã rất tốt, chỉ cần một thời cơ tốt là có thể lĩnh chứng rồi, nhưng ông lại nói như vậy, e rằng còn lâu mới được.”
Ngón tay cầm gương của ông cụ khựng lại.
Hoắc Tùng Quân từ trong gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt cứng đờ của ông cụ, tiếp tục nói: “Ông còn nói muốn cháu nhanh chóng lừa cỏ non về nhà, e rằng còn lâu mới được rồi”.
“Ờ, đúng rồi, còn có lời hứa cho ông được bế cháu trai cháu gái nữa, e rằng trong đoạn thời này không được rồi.
Ai, ông nói xem cháu và Hiếu Nhã đều rất đẹp, đứa trẻ được sinh ra sẽ xinh đẹp thế nào chứ, thật là đáng tiếc.”
Vốn dĩ ông cụ còn đang đắc ý, nghe thấy vậy liền hối hận, hận không thể quay lại thời gian lúc đó, rút lại lời mình nói.
“Tùng Quân, cháu cho ông số điện thoại của Hiếu Nhã, ông lưu lại, sau này có cơ hội, ông nhất định phải để con bé cảm nhận được sự ấm áp của nhà họ Hoắc, để con bé sớm gả cho cháu.”
Vẻ mặt ông cụ nghiêm túc, vội vàng muốn chữa cháy.
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân nhếch lên, trong mắt toàn là đạt được.
Vừa rồi khi Hiếu Nhã nhìn ông nội, toàn là yêu quý, thái độ đối với ông nội cũng rất tốt, rõ ràng trong lòng cô, e rằng cũng hi vọng có một người ông nội đối tốt với cô ấy như vậy đúng không.
Từ khi ông nội ra tay, quá trình cưới được cô lại tiến thêm một bước nữa.
Hoắc Tùng Quân vô cùng dứt khoát nói số điện thoại của Lạc Hiếu Nhã cho ông cụ biết: “Ông ẩn ý một chút, phải âm thầm một chút, đừng có quá thẳng thắn, cháu sợ em ấy sẽ bị dọa.
Còn nữa ông cũng biết đấy, mẹ cháu không thích Hiếu Nhã, lúc trước bọn chải kết hôn ba năm, mẹ cháu đối với cô ấy rất khắc nghiệt, cháu sợ Hiếu Nhã sẽ có ảnh hưởng tâm lý.
Đến lúc đó lại vì mẹ cháu, mà cô ấy không muốn gả cho cháu, vậy thì xong rồi”.
Hoắc Tùng Quân nhắn nhủ, ông cụ gật đầu, đều nhớ lại hết: “Mẹ cháu cứ giao cho ông, có ông ở đây, nó không dám đối xử tệ với Hiếu Nhã đầu.
Còn có cháu nữa, cháu cũng phải bảo vệ Hiếu Nhã.
Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu phải cần nhất người làm con làm chồng là cháu để cân bằng”.
Hoắc Tùng Quân biểu thị rằng đã hiểu.
Ba năm trước, chính là bởi vì anh không rõ ràng bảo vệ Hiếu Nhã, mới để mẹ anh cảm thấy anh không hề quan tâm đến Hiếu Nhã, cho nên bà mới liên hợp với An Bích Hà trực tiếp bắt nạt Hiếu Nhã.
Chuyện này quả thật là do trước đây anh đã không suy nghĩ chu toàn, sau này anh tuyệt đối phải suy nghĩ càng toàn diện hơn.
Ông cụ ghi hết những thứ này vào trong quyển sổ nhỏ của mình, nhớ đến nội dung hôm nay nói chuyện với Hiếu Nhã, đột nhiên ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc Tùng Quân.
| Hoắc Tùng Quân đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một ánh nhìn vô cùng mạnh, không quay đầu lại nhìn, cũng biết ông cụ đang nhìn mình, cười hỏi: “Sao vậy, ông nội?”
“Hoắc Tùng Quân, cháu biết nấu cơm?”
Ông cụ hỏi câu này, Hoắc Tùng Quân bị sặc, nhẹ giọng nói: “Ừm, học một chút.”
“Hiếu Nhã khen cháu nấu cơm rất ngon”.
Ông cụ nói, tràn đầy cảm khái: “Cậu Hoắc nhà họ Hoắc chúng ta mười ngón tay không chạm nước mùa xuân vậy là lại biết nấu cơm, cần mẫn như vậy nấu cho bạn gái ăn.
Nếu như nói ra ngoài, e rằng bọn họ đều không tin đâu.”
Hoắc Tùng Quân cười nhẹ một tiếng, nói với ông cụ: “Nếu như ông muốn ăn, cháu cũng có thể làm cho ông”
Ông cụ lập tức thuận xào bò lên trên: “Tối nay đi, đúng lúc cháu về nhà, nấu một bữa đi, để ông nếm thử là được.”
Nếu như mẹ của Tùng Quận biết con trai mình hoặc nấu ăn để nấu cho Hiếu Nhã, chắc sẽ càng không thích Hiếu Nhã hơn, vẫn không nên để nó biết.
“Tối nay e rằng không được rồi, cháu còn có chút chuyện” Hoắc Tùng Quân nói, trong mắt lóe lên tia âm u.
Ông cụ biết anh muốn làm cái gì, gật đầu, không nói gì.
Rất nhanh đã đến cửa nhà họ Hoắc, ông cụ xuống xe, Hoắc Tùng Quân không vào nhà, chào tạm biệt với ông cụ, rồi lái xe rời đi.
Bố Hoắc và mẹ Hoắc nhận được tin xe của Hoắc Tùng Quân đến cửa đều chạy ra ngoài, nhìn thấy ông cụ từ từ đi vào, nhìn về phía sau ông cụ, không thấy bóng dáng Hoắc Tùng Quân đâu.
Mẹ Hoắc hỏi: “Hoắc Tùng Quân đầu, không phải vừa mới về sao?”
“Nó đưa bố về, có chuyện nên đi rồi” Ông cụ trả lời đơn giản, tiếp tục đi vào bên trong.
Trong mắt mẹ Hoắc có chút bất mãn: “Bây giờ ngày nào Hoắc Tùng Quân cũng không về nhà, nhà họ Hoắc đối với nó giống như khách sạn vậy, còn không bằng cả khách sạn, một hai năm nay, nó đều không về nhà ở”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...