Nghĩ đến đây, An Bích Hà khẽ mím môi, lặng lẽ đứng dậy đi vào hậu trường.
Một hồi sau, cô ta lén lút quay trở lại, An Bích Hà nhận thấy hành động của mình không có làm cho người khác chú ý mới nặng nề thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cô ta nhìn Lạc Hiếu Nhã ở trên sân khấu, khóe môi khẽ nhếch lên một cái như có như không.
Cứ chờ xem, lần này cô ta tuyệt đối sẽ làm cho tên ngốc Lạc Hiếu Nhã này đẹp mặt.
“Xem ra nhà thiết kế Lạc của chúng ta đã hoàn thành xong tác phẩm của mình rồi” Người dẫn chương trình nói những lời này khiến cho tay chân của hai chị em Ngô Giai Như và Ngô Vân.
càng thêm luống cuống, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lạc Hiếu Nhã dựa vào bàn thị của mình, ánh mắt đen láy nhìn về phía bên này, tâm tình lập tức càng thêm rối bời.
Lạc Hiếu Nhã cũng không muốn cho bọn họ thêm áp lực, ánh mắt nhanh chóng dời sang chỗ khác lại đụng phải Hoắc Tùng Quân ngồi dưới khán đài, cô lập tức khẽ trừng mắt với anh.
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân không thể khống chế được mà cong lên, bên trong lồng ngực tràn ngập mật ngọt tình yêu, đầy đến mức sắp trào ra đến nơi.
Ở trong trường hợp như vậy mà còn dám nghịch ngợm.
Lạc Hiếu Nhã chính là tâm huyết dâng trào, có hơi nông nỗi, không ngờ tới một màn này lại bị quay tới, trực tiếp phóng lên màn hình lớn phía sau.
Nghe cả khán phòng truyền đến tiếng cười khúc khích, cô lấy làm lạ quay đầu lại nhìn một chút, thấy gương mặt mình cứ thể xuất hiện trên màn hình lớn, hai tại không nhịn được mà đỏ bừng.
“Lâm Bách Châu đúng là không có hy vọng, Hiếu Nhã căn bản là không nhìn đến anh.” Hoắc Tùng Quân cong môi, thấp giọng nói.
Lâm Bách Châu siết chặt bàn tay, cảm giác ngực có chút đau nhói.
Tại sao chứ? Tại sao Hiếu Nhã lại chấp nhận Hoắc Tùng Quân mà không phải là anh ta? Là do anh ta không đủ tốt sao? Cho nên Lạc Hiếu Nhã mới không có một chút tình cảm đặc biệt gì với anh ta? Nhìn thấy bộ dạng thất vọng, buồn bã của Lâm Bách Châu, tâm tình Hoắc Tùng Quân càng cảm thấy rất tốt.
Tên nhóc tâm cơ này, tối hôm qua dám phá hoa mà anh tặng cho Lạc Hiếu Nhã, chuyện này anh còn chưa tính sổ với tên họ Lâm này đâu.
Hai người đánh nhau lặng lẳng không một tiếng động, mà đúng lúc này Lạc Hiếu Nhã lại gặp phải tình huống vô cùng bất ngờ.
Một nhân viên công tác của tổ chương trình đang thu dọn lại không cẩn thận chân này đá chân kia mà vấp ngã, khiến cho hủ mực nước trong tay đổ ập lên tấm vải bố trắng phủ trên bộ quần áo của Lạc Hiếu Nhã.
Tiếp theo là một màn rồ” kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Cái này, cái này là tình huống bất ngờ gì vậy?”
“Làm sao bây giờ? Đây là sự cố ngoài ý muốn của nhân viên công tác, chắc là sẽ không tính lên đầu Lạc Hiếu Nhã đâu phải không? Bên ban tổ chức phải kéo dài thời gian đi”
“Người nhân viên này xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bất cẩn thế này chứ?”
“Xong đời thật rồi.”
Cả khán phòng một trận ồn ào, người này người kia nói luôn miệng không ngớt.
Trên mặt Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Châu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ, Trần Thanh Minh che kín hai mắt, căn bản là không dám nhìn cục diện hiện giờ.
Xong rồi, xong thật rồi, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng anh ta.
Bộ quần áo Lạc Hiếu Nhã dùng năm tiếng đồng hồ để tạo ra cứ như vậy mà bị phá đi sao? Đây là lỗi sai bên phía nhân viên công tác, bảo bọn họ chịu trách nhiệm đi.
Hoắc Tùng Quân mạnh mẽ bắt lấy bả vai của Trần Thanh Minh: “Anh đi thương lượng với ban tổ chức đi, tôi phải đi xử lý chuyện quan trọng nhất”
Nói xong, anh lập tức đứng lên chạy ra phía sau sân khấu, Lâm Bách Châu thấy thế cũng vội vàng đi theo: “Anh đi đâu vậy? Hoắc Tùng Quân?”
An Bích Hà nhìn thấy cả cuộc thi hỗn loạn như vậy, khóe miệng không nhịn được lộ ra ý cưới, đã đạt được mục đích.
Trên sân khấu, hai chị em Ngô Giai Như và Ngô Vân nhìn tình huống như thế này là biết ngay do An Bích Hà ra tay.
Mặc dù tác phẩm của Lạc Hiếu Nhã bị phá hỏng, đối với cô là vô cùng tồi tệ, nhưng cục diện bây giờ đối với bọn họ mà nói lại vô cùng có lợi.
Khóe môi hai người không kiềm được mà cong lên, nhưng rất nhanh lại trở về như cũ, trưng ra đôi mắt mang theo vẻ đáng tiếc nhìn thoáng qua Lạc Hiếu Nhã.
Lạc Hiếu Nhã quả thật không hề ngờ tới sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn như thế này, bên tại đều là âm thanh giải thích của tất cả nhân viên công tác.
Cô xốc tấm vải bố lên, nhíu mày nhìn một nửa thân trên của bộ quần áo đã bị nhuốm màu, hàng lông mày càng lúc nhíu càng chặt.
Trần Thanh Minh cùng với ban tổ chức thương lượng qua một chút, nhưng kết quả cho ra lại không quá tốt với Lạc Hiếu Nhã..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...