Lạc Hiếu Nhã đứng dậy đi ra mở cửa, là một nhân viên công tác mặc đồng phục: “Cô Lạc, có người tìm cô”.
Lạc Hiếu Nhã nghi hoặc nhìn anh ta: “Ai vậy?”
“Là một người họ Hoắc đến tìm cô, anh ấy nói có bất ngờ dành cho cô, bảo tôi dẫn cô đến một nơi.” Nhân viên công tác nhìn cô, chớp chớp mắt, mang theo một tia nhiều chuyện cùng mập mờ.
Lạc Hiếu Nhã nhảy lên một chút, khuôn mặt trắng sáng nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
Cô nhớ ra, hôm nay Hoắc Tùng Quân vốn dĩ chuẩn bị đi cùng cô đến đây, nhưng vì công ty có việc đột xuất, không thể đến được, nói rằng sẽ cố gắng nhanh chóng xử lý xong công việc để tới xem cô thi đấu.
Trần Thanh Minh cũng nghe thấy những gì nhân viên công tác nói, chế nhạo nhìn về phía Lạc Hiếu Nhã: “Tôi vốn nghĩ rằng tổng giám đốc Hoắc lạnh như băng, không nghĩ tới lại tình cảm như thế?
Mặt Lạc Hiếu Nhã càng đỏ hơn: “Tổng giám đốc Trần, anh đừng nói nữa, anh ấy chỉ đến xem tôi thi đấu thôi”
“À..”
Trần Thanh Minh cố tình kéo dài âm điệu ra, rõ ràng không tin: “Cô đi nhanh đi, đừng làm tổng giám đốc Hoắc chờ lâu.
Số thứ tự của cô ở gần cuối, thời gian sung túc, tí nữa còn có cả thời gian nghỉ ngơi, không cần gấp gáp, từ từ thôi”
Ba chữ “từ từ thôi” cuối cùng, bị anh ta chuyển đổi giọng điệu, tràn ngập mờ ám.
Lạc Hiếu Nhã lườm anh ta một cái, cười theo nhân viên công tác rời đi.
“Ôi, chỉ còn lại một mình mình cô đơn rồi” Trần Thanh Minh cảm thán, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, buồn chán nhìn trang phục trình diễn đang treo ở trên.
Qua khoảng tầm 5 phút, phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Thanh Minh kinh ngạc quay đầu: “Nhanh vậy đã trở lại rồi?”
Anh ta đi ra, mở cửa, cười nói: “Hiếu Nhã, sao cô lại..”
Vừa ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Hoắc Tùng Quân, cả người khựng một chút, tỏ ra nghi hoặc: “Tổng giám đốc Hoắc, anh, sao anh lại ở đây?”
“Tôi đến xem Hiếu Nhã thi đấu, sao vậy?”
Anh nhìn vào bên trong, không nhìn thấy người trong lòng mình, mới hỏi Trần Thanh Minh: “Hiếu Nhã đâu?”
“Không phải anh.”
Trần Thanh Minh đang chuẩn bị nói ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vỗ mạnh vào trán mình một cái: “Nguy rồi”
“Rốt cuộc là thế nào?” Ánh mắt Hoắc Tùng Quân đột nhiên biến lạnh, nhìn chằm chằm Trần Thanh Minh.
Trần Thanh Minh cũng luống cuống: “Tôi… vừa nãy có một nhân viên công tác đến, nói là anh muốn tạo một điều bất ngờ cho Hiếu Nhã, chúng tôi cũng không nghi ngờ, Hiếu Nhã đã đi theo người đó rồi.”
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, đồng thời phân phó với Triệu Khôi Vĩ, cho người tiến vào hội trường tìm kiếm Lạc Hiếu Nhã.
Trần Thanh Minh cũng hoảng loạn, mục đích của loại thủ đoạn này rất rõ ràng, cố ý dẫn dụ Lạc Hiếu Nhã đi, giữ chân cô lại, nếu như không kịp đến để tham gia cuộc thi, sẽ bị coi như là bỏ quyền thi đấu.
Vòng hai mà bị loại, bọn họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Điều này cũng không phải là điểm mấu chốt, dù sao cũng chỉ là một cuộc thi, có quan trọng thế nào cũng không quan trọng bằng con người.
Nếu như người nọ có ý đồ xấu với Lạc Hiếu Nhã, cô chỉ là một cô gái, làm sao có thể kháng cự được.
Trần Thanh Minh vô cùng lo lắng và hối hận: “Đáng lẽ tôi phải đề cao cảnh giác.
Tôi, làm sao tôi có thể dễ dàng để cho Hiếu Nhã đi theo người đó được cơ chứ? Tôi, tôi thật là…”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy anh ta tự trách mình, nói với anh ta: “Người đó đã dùng đến thân phận của tôi, chẳng trách Hiếu Nhã lại bị lừa”
Dù sao rất ít người biết được quan hệ giữa anh và Hiếu Nhã, một nhân viên công tác bình thường lại càng không thể biết được, cho nên khi anh ta nói ra tên của anh, Lạc Hiếu Nhã mới không có hoài nghi gì.
Hoắc Tùng Quân suy nghĩ, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, giao phó cho Trần Thanh Minh:“Trần Thanh Minh, anh về phòng làm việc chờ đi, nếu như Hiếu Nhã trở về, anh báo cho tôi, nếu không quay lại, anh đem mọi việc sắp xếp xong xuôi, trước khi đến lượt Hiếu Nhã thi đấu, tôi sẽ đem cô ấy trở về.”
Trên người anh có một loại khí thế phi phàm quyết định kế sách rất quyết đoán, rất dễ làm người khác tin phục..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...