Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Hoắc Tùng Quân bị dáng vẻ kháng cự đó của cô làm cho tức đến bốc lửa: “Lạc Hiểu Nhã, cô thật sự nghĩ cô là hàng gì hiếm lạ lắm à, cơ thể đó của cô, tôi đã chán từ sớm rồi!”
“Vậy anh muốn tôi làm gì?”
Lạc Hiểu Nhã không thấy bản thân mình còn có thứ gì đáng giá sáu trăm triệu cả.

Hoắc Tùng Quân mím chặt môi nói: “Gần đây công ty có rất nhiều việc, đã mấy ngày tôi không được ngủ ngon rồi, bệnh đau đầu của tôi lại tái phát.

Tan làm tôi đến chỗ cô, cô giúp tôi mát xa phần đầu đi.”
Lạc Hiểu Nhã nghe anh nói anh đau đầu thì vô thức cảm thấy lo lắng cho anh.


Hoắc Tùng Quân có chứng mất ngủ, nửa đêm thường ngủ không ngon, sẽ thường bị đau đầu.

Lạc Hiểu Nhã đặc biệt đến trường để học kỹ thuật mát xa đầu, mỗi tối đều giúp anh mát xa, giúp anh giảm bớt nỗi đau.

Cho đến buổi tối trước khi hai người bàn chuyện ly hôn cô cũng giúp anh mát xa, sau đó anh ôm cô ngủ, tất cả đều không khác gì với ngày thường, nhưng ngày hôm sau thì mọi chuyện đều thay đổi.

“Chỉ như vậy thôi?” Lạc Hiểu Nhã cau mày hỏi anh.

Hoắc Tùng Quân bị dáng vẻ nghi hoặc này của cô chọc tức đến bật cười: “Nếu không thì cô còn muốn thế nào nữa? Giúp tôi mát xa một tháng, tiền nợ sáu trăm triệu hoàn toàn xoá sạch, cô không đồng ý thì bỏ đi.”
Giọng điệu sao cũng được đó của anh, ngược lại Lạc Hiểu Nhã liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh thật sự không có ý gì khác.

.

Truyện Mạt Thế
“Được, giao dịch thành công!”
Vào thời khắc Lạc Hiểu Nhã đồng ý, ánh mắt Hoắc Tùng Quân lại loé lên một tia sáng hắc ám.

Triệu Khôi Vĩ nhìn dáng vẻ ngờ nghệch đó của Lạc Hiểu Nhã cũng thấy xấu hổ thay cho ông chủ nhà mình.


Đúng vào lúc này, cô y tá mỉm cười vui vẻ chạy qua đó thông báo với bọn họ: “Bệnh nhân tỉnh rồi!”
Lạc Hiểu Nhã vội vã nhìn qua đó, vừa đi được mấy bước thì chân liền ngừng lại, lui trở về: “Tôi, tôi không đi nữa!”
Câu nói này nói ra, mấy người ngay tại hiện trường liền nhìn sang Lạc Hiểu Nhã, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Rõ ràng biết là mẹ tỉnh lại rồi, có kích động như vậy, tại sao lại không đi qua đó xem thử thế nào?
Lạc Hiểu Nhã giải thích nhỏ: “Xuất huyết não… là, là bởi vì bị kích thích, bây giờ mẹ tôi phẫu thuật mới vừa tỉnh lại, tôi không thể để bà ấy tiếp tục bị đả kích nữa.”
Nói xong, cô ngửa mặt lên, nhìn sang Hoắc Tùng Quân: “Anh Hoắc, anh có thể giúp tôi thuê một nhân viên chăm sóc không, tôi không thể chăm sóc mẹ tôi được, tiền thuê nhân viên chăm sóc, sau này tôi sẽ trả lại cho anh”
Hoắc Tùng Quân biết là mẹ Lạc có chứng bệnh thỉnh thoảng sẽ nổi cơn điên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Lạc Hiểu Nhã đứng lẻ loi một mình, bám chặt vào tường và bình tĩnh giải thích, cảm giác ngột ngạt bị kẹt lại trong lồng ngực, không lên được mà cũng không xuống được.

Anh mở miệng, cảm giác cổ họng mình giống như đã bị đông cứng lại, một lúc lâu sau mới khàn khàn giọng lên tiếng: “Được!”
Lạc Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm, những chuyện mà Hoắc Tùng Quân đồng ý thì nhất định anh sẽ làm được: “Vậy tôi quay về đây, có… có chuyện gì thì làm phiền anh thông báo với tôi một tiếng”

Nói xong cô bám vào tường rồi cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài, bóng lưng hiu quạnh và ảm đạm.

“Cậu đi theo sau, đảm bảo cô ấy an toàn trở về chỗ ở” Hoắc Tùng Quân dặn dò một tiếng thì Triệu Khôi Vĩ vội vã đi theo.

Lạc Hiểu Nhã trở về đến nơi ở, ngồi ngẩn người trên giường, nghĩ đến bệnh tình của mẹ, nghĩ đến những chuyện ác mà người nhà họ Lạc làm ra, trong lòng vừa tức giận vừa buồn bã.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, cho đến khi cửa phòng bị người ta đẩy vào, cô bước ra khỏi dòng suy nghĩ của mình: “Ai đó?”
“Tôi!” Là giọng nói của Hoắc Tùng Quân: “Từ hôm nay bắt đầu trả nợ đi!”
Vừ nói anh vừa đi đến bên cạnh Lạc Hiểu Nhã, cơ thể to lớn đó nằm trên chiếc giường nhỏ của cô, vừa chật chội vừa cảm thấy uỷ khuất: “Trong phòng cô không còn chỗ nào khác, chỉ có chiếc giường này của cô là có thể sử dụng được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui