“Lệ Thiên Minh, đủ rồi!"
Sắc mặt Đường Thanh Tâm lạnh lùng, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, trên môi có chút đỏ, đó là máu của anh!
"Không có chuyện gì thì tôi đi đây, tạm biệt, tổng giám đốc Thiên Minh!"
“Đường Thanh Tâm".
Lệ Thiên Minh ngăn cô lại: "Anh biết gần đây mọi chuyện xảy ra giữa chúng ta đã không thể vãn hồi được, nhưng anh thật sự không có cách nào, em chờ anh quay lại đã".
“Chờ anh? Anh bị ép à?"
Đường Thanh Tâm bật cười, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười: "Lệ Thiên Minh, con tôi bị mất cũng là chuyện ngoài ý muốn sao? Anh có gì để giải thích với tôi chứ? Chúng ta ly hôn cũng là do anh bị ép, nhưng anh chưa từng nhận sự trợ giúp của nhà họ Trần.
Anh còn lấy cớ gì để bao biện nữa? Anh cho rằng tôi bẩn thỉu, anh cho rằng tôi không xứng với gia đình anh.
Tôi đã đi rồi, tại sao anh không cho tôi đi!"
Nói đến đây, Đường Thanh Tâm suýt nữa hét lên, rốt cuộc cô cũng hét lên, kìm nén trong lòng nhiều ngày như vậy, nước mắt òa lên khiến Lệ Thiên Minh cảm thấy xót xa.
“Anh biết, anh biết, anh đang điều tra, anh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về bữa tiệc.
Tất cả đều là sơ suất của anh.
Thanh Tâm, anh chưa từng nghĩ em sẽ đến.
Công ty không bố trí để em tham gia, anh..."
"Không cần nói nữa!"
Đường Thanh Tâm thất vọng, vốn dĩ khi Trần Dịch cho cô nghe đoạn ghi âm, cô còn ảo tưởng bọn họ đã làm giả nó, bây giờ nghe ý của Lệ Thiên Minh nói ra, cô liền biết, về phần đứa nhỏ, ánh mắt của anh đã giải thích tất cả, anh không hề phủ nhận.
“Thật có lỗi thưa tổng giám đốc Thiên Minh, nếu không có việc gì thì tôi về trước đây.
Mẹ tôi vẫn đang ở nhà đợi tôi, xin thứ lỗi!"
Đường Thanh Tâm quay người chuẩn bị rời đi, điện thoại vẫn không có tin nhắn trả lời, trong lòng cô đang rối bời, lúc này, tin nhắn của mẹ cô đến: "Thanh Tâm, vừa rồi mẹ đang nấu cháo, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Buổi tối con về, chúng ta cùng ăn cháo nhé!"
Đường Thanh Tâm cúi đầu, nhanh chóng đáp lại, lo lắng trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, Lệ Thiên Minh theo ra ngoài ngăn cản cô ở cửa.
"Đi với anh!”
Anh nói xong liền kéo tay Đường Thanh Tâm đi ra ngoài, Đường Thanh Tâm không chịu đi theo anh, tuyệt vọng vùng vẫy: “Lệ Thiên Minh, thả tôi ra, đồ khốn! Tôi không muốn đi với anh!"
Tiếng tranh chấp vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn vào đây, phòng họp nhỏ được ngăn bằng kính làm cho tầm mắt rộng hơn, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy được cuộc tranh chấp giữa hai người.
Nhận thức được mọi thứ xung quanh, Lệ Thiên Minh quay đầu nhìn lướt qua những người xung quanh, lập tức một đám người kinh hãi, không ai dám ngẩng đầu nhìn.
Còn Đường Thanh Tâm nhân cơ hội giậm xuống chân anh, ngay lập tức khiến anh đau đớn kêu lên một tiếng, trong khi người phụ nữ nhân cơ hội tách ra khỏi người anh rồi bỏ chạy.
Đường Thanh Tâm đến khi lên xe taxi mới nhân một tin nhắn cho quản lý rằng cô có việc nên đi trước, khi nhìn thấy mối quan hệ giữa cô và Lệ Thiên Minh, quản lý chỉ nhắn tin nhắc nhở cô cần chú ý.
Rốt cuộc, công việc và các mối quan hệ cá nhân là khác nhau.
Đường Thanh Tâm trong lòng rối bời, lại nảy ra ý nghĩ từ chức, lần này cô không đề đơn từ chức lên cấp trên, mà là trực tiếp đưa cho Lệ Thiên Minh, khi còn ở trên xe, cô nhắn tin cho anh, nhưng không hiểu sao Lệ Thiên Minh vẫn mãi không trả lời.
Khi về đến nhà, Đường Thanh Tâm mới nhận được tin nhắn từ Lệ Thiên Minh, người đàn ông chỉ nói lại một câu với cô, Đường Thanh Tâm thở dài một hơi, nhấc chân bước vào.
Anh vẫn chưa chịu buông tay, thật sự là muốn cô làm người tình bí mật của anh sao? Đường Thanh Tâm cảm thấy nực cười, thật nực cười.
“Mẹ, con về rồi!”
Trong phòng tỏa ra mùi nồng, Đường Thanh Tâm sửng sốt, mẹ cô không phải nói nấu cháo sao?
Cô lại kêu lên nhưng không thấy ai trả lời, phòng bếp đã bốc khói nghi ngút, Đường Thanh Tâm vội vàng chạy tới, cô sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, bếp lửa hồng rực, ngọn lửa bao phủ, cả nồi cháo biến thành màu đen, khói bốc ra từ nồi nên cô vội vàng tắt lửa.
Cô quay đầu tìm kiếm xung quanh, tưởng mẹ quên tắt lửa nhưng không thấy bóng dáng trong nhà.
Đường Thanh Tâm trở nên luống cuống, tim đập nhanh, mẹ cô mới quay về không lâu, không thể không chào một tiếng đã tùy tiện rời đi.
"Mẹ! Mẹ!"
Giọng nói của cô bắt đầu run lên, ánh mắt của cô nhìn vào điện thoại di động trên bàn cà phê, đó không phải là điện thoại di động của mẹ sao? Bên dưới vẫn còn ấn một tờ giấy, Đường Thanh Tâm cầm tờ giấy lên, hai mắt mở to.
"Thanh Tâm, tao đưa mẹ mày ra ngoài đi dạo.
Còn khi nào về thì tuỳ thuộc vào biểu hiện của mày".
Mặt trái của tờ giấy vẫn có một dãy số, là số điện thoại di động của Đường Quốc Cường, làm sao ông ta biết được nơi này?
Đường Thanh Tâm cũng không thể để ý quá nhiều, vì vậy cầm điện thoại di động lên và gọi, sau một chục tiếng bíp, Đường Quốc Cường cuối cùng cũng trả lời.
“Ông đưa mẹ tôi đi đâu rồi!"
Đường Thanh Tâm chất vấn ông ta, Đường Quốc Cường cười một tiếng rồi nói trên điện thoại: “Thanh Tâm, con gái yêu của bố, mẹ của con đang đi cùng bố, đừng lo, mau chuẩn bị một tỷ bảy trăm triệu, chúng ta đã không có tiền ăn rồi, con đừng để mẹ con chết đói!"
"Tôi lấy đâu ra một tỷ bảy trăm triệu chứ! Tôi không một xu dính túi, lúc trước không phải tôi đã nói với ông rồi sao!"
Nước mắt của Đường Thanh Tâm trào ra, Đường Quốc Cường, ông đúng là một tên khốn!
Tại sao cô lại có một người bố như vậy?
Ngay sau đó có âm thanh “bốp bốp” truyền đến từ đầu dây bên kia, trái tim Đường Thanh Tâm đột nhiên thắt lại, cô lập tức thỏa hiệp:
“Chờ đã, đừng đánh nữa! Nếu mẹ tôi rụng một sợi tóc, tôi nhất định sẽ không đưa ông một xu!"
“He He, Thanh Tâm, bảy giờ ngày mai, bỏ tiền vào thùng rác phía sau Viện điều dưỡng, nếu không sau này mày đừng mơ gặp được mẹ mày".
Giọng nói âm trầm của Đường Quốc Cường khiến Đường Thanh Tâm rùng mình, cô biết Đường Quốc Cường có thể làm bất cứ điều gì vì tiền, Đường Thanh Tâm hối hận tại sao lúc đó không gọi cảnh sát, bây giờ lại làm mẹ cô phải chịu khổ.
Nhất thời không quyết định được, cô nghĩ đến việc gọi cảnh sát, vừa định gọi điện, một tin nhắn được gửi điện thoại của cô, là Đường Quốc Cường gửi đến: "Mẹ mày sẽ chết nếu mày dám gọi cho cảnh sát!"
Cô sợ tới mức không dám nhúc nhích nữa, quay đầu nhìn xung quanh, tựa hồ có người vô hình quan sát cô, cho dù cô có làm gì, Đường Quốc Cường đều biết hết.
Không còn cách nào khác, Đường Thanh Tâm nghĩ tới Trần Dịch, một tỷ bảy trăm triệu đối với anh ta không nhiều, anh ta nhất định sẽ có thể giúp cô.
Mẹ cô càng ở trong tay Đường Quốc Cường lâu thêm một chút thì sẽ chịu đau khổ thêm một chút, cô chỉ muốn cứu mẹ mình càng sớm càng tốt.
Khi cô bắt taxi đến biệt thự của Trần Dịch, người hầu biết cô nhưng không cho cô vào.
"Trần Dịch đâu? Tôi có chuyện muốn gặp anh ấy gấp.
Anh ấy có ở đó không? Mau cho tôi vào, được không?"
“Xin lỗi cô Thanh Tâm, cậu Trần Dịch đi công tác, hiện tại cậu ấy không có ở nhà.
Cô có việc gì thì cứ gọi điện cho cậu ấy!”
Ngay khi dứt lời, người hầu đã đóng cửa lại, Đường Thanh Tâm Hoa chỉ có thể nuốt những lời định nói trở lại, nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt người hầu, Đường Thanh Tâm biết mình bây giờ ở trong mắt người nhà họ Trần là như thế nào.
Bọn họ hại cô thê thảm như vậy, nhưng lại khinh thường cô, nước mắt của Đường Thanh Tâm lại một lần nữa làm nhòe mắt cô.
Quay người rời đi, đi về phía nhà họ Lệ, đi được nửa đường, Đường Thanh Tâm gọi điện cho Lệ Thiên Minh, nhưng không có ai trả lời, Lệ Thiên Minh đang làm gì vào lúc này vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...