"Như vậy đi, bà dùng điện thoại của tôi gọi cho Phan Đức Vinh nói tôi muốn vay anh ta, bà cứ nói đi, anh ta chắc chắn sẽ giúp tôi thôi."
Một cái tát đau đớn đánh lên mặt cô, đau đến mức nước mắt cô tuôn rơi.
“Cô tưởng tôi ngốc vậy hả? Gọi điện cho Phan Đức Vinh thì chẳng phải là Lệ Thiên Minh liền biết được rồi sao, tất cả những cách cô nghĩ ra thì tôi đã cũng đều nghĩ đến cả rồi, lần này tôi tuyệt đối không để cô có cơ hội bỏ trốn nữa."
" Đường Thanh Tâm, cái tính vừa cố chấp vừa bướng bỉnh này của cô giống hệt như người mẹ kia của cô vậy, nhưng tôi cũng lại muốn xem thử xem bộ dạng cô đã như thế này rồi thì Lệ Thiên Minh có còn muốn cô nữa không?"
“Con gái tôi ra nông nỗi này rồi thì cô cũng phải gánh chịu một nửa phần thống khổ!" Những lời này của Giản Hồng Diệp khiến Đường Thanh Tâm như rơi vào hầm băng, người đàn bà này muốn hủy hoại cô, đúng là điên thật rồi.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Thiên Vi mới vừa đe dọa cô thôi mà bọn họ đã vừa khéo tìm được cô rồi, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi đấy? Giản Hồng Diệp thấy khuôn mặt của Đường Thanh Tâm sưng đỏ, cô lại không nói lời nào, bà ta liền cười đắc ý, duỗi móng tay được tô đỏ chót nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ trắng mịn của cô.
“Thật đáng tiếc, tuy cô có khuôn mặt như mợ chủ nhà giàu như lại không có cái mệnh đó.
Đường Thanh Tâm, hưởng thụ cuộc sống của cô đi, ba ngày nữa sẽ bắt đầu thôi!”
Nói xong, bà ta cũng không để ý tiếng la hét của Đường Thanh Tâm mà đóng cửa lại, căn phòng lại lần nữa trở về với bóng tối u ám, cô bị tát đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng cô cũng không muốn cứ ngồi chờ chết như vậy nên cô liền dùng sức giãy dụa cơ thể muốn đứng lên.
Dây thừng trói chặt đến mức hằn lên da thịt, mỗi lần cử động đều cảm thấy cả người đau đớn không chịu nổi, nhưng cửa sổ vẫn còn cách cô mấy mét nữa, muốn nhìn rõ tình hình bên ngoài cửa sổ cũng chỉ có thể nhích qua đó.
Cô nhịn đau dùng đầu chống lên tường, lấy đó làm điểm tựa chống đỡ chút.
Sau hơn chục lần thử cố gắng, cô rốt cuộc cũng đã đứng lên được.
Để đề phòng cô trốn thoát, Giản Diệp Hồng cũng vô cùng nhọc lòng.
Bà ta trói chặt hai chân cô nên khi cô đứng dậy được cũng chỉ đành nhảy thôi, cô cởi giày cao gót, nhảy từng bước từng bước một đến bên cửa sổ cũng không dễ dàng gì, cô dùng miệng kéo rèm cửa sổ nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô nản lòng.
Nơi này là một tòa chung cư, cô cẩn thận đếm số tầng của tòa nhà đối diện mới biết chỗ cô đang đứng cũng phải là tầng mười mấy, cho dù có nhảy xuống thì cũng chỉ có chết.
Đường Thanh Tâm quay đầu tìm kiếm khắp xung quanh xem có cục giấy nào có thể ném xuống hay không.
Tuy ném đồ từ trên cao là không đúng, nhưng cô cũng chỉ có thể làm như vậy để cầu cứu.
Chỉ là Giản Hồng Diệp cũng đã nói, lần này để đề phòng cô trốn thoát nên trong căn phòng này ngoài một chiếc giường ra thì cũng không còn gì khác, hoặc cũng có lẽ là do quá tối nên cô không có cách nào tìm được thứ có thể dùng đến, sau hai mươi phút nhảy qua lại như vậy cô rốt cuộc cũng mệt đến mức nằm bò ra.
Cô ngồi trên đất cũng không biết được người bên ngoài đã vì tìm cô mà đã sốt ruột đến mức độ nào.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô bị bắt cóc, những người có thể nghĩ đến cũng chẳng ngoài mấy người có thù hận với Đường Thanh Tâm.
Lệ Thiên Minh đã cho người theo dõi 24/24 tất cả những người mà anh có thể nghĩ đến nhưng vẫn không có manh mối gì.
Những người này cứ như đã bàn bạc với nhau từ trước mà liên tiếp vài ngày không ra ngoài, dường như cũng không có dị động gì cả.
“Sếp, tin tức mới nhất từ bên phía cảnh sát là đã tìm ra được người đàn ông giật túi xách kia rồi".
Hứa Vĩ Quân cầm theo tin tức bên phía cảnh sát vừa gửi đến vào phòng làm việc, Lệ Thiên Minh lập tức lấy điện thoại phát xuống mệnh lệnh: “Không cần biết các cậu dùng cách nào nhưng tóm lại phải cạy được miệng người này cho tôi".
Buông điện thoại xuống, Lệ Thiên Minh lo lắng không thôi, trước mắt vẫn hoàn toàn chưa có chút tin tức nào về vụ bắt cóc lần này, thậm chí ngay đến cả điện thoại tống tiền cũng không có, không có lấy một chút manh mối, hiện giờ người đàn ông giật túi kia chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ.
Mở tivi lên là thấy được mọi người đều đang theo dõi vụ bắt cóc lần này.
Đường Thanh Tâm vừa trở lại đã truyền ra tai tiếng rồi lại bị bắt cóc, hơn nữa còn không có bất kỳ tin tức nào truyền ra ngoài.
Bởi vì là cướp túi xách ngay giữa đường nên vấn đề trị an xã hội lại lần nữa trở thành nghi vấn, hiện giờ áp lực bên phía cảnh sát cũng rất lớn nên bọn họ cũng mong rằng có thể nhanh chóng phá được vụ án lần này.
Lệ Thiên Minh không nhịn nổi nữa, giọng điệu đợi bọn họ phá án còn không bằng bản thân mình tự ra tay, trong con ngươi đen như mực của Lệ Thiên Minh xẹt qua tinh quang nhìn về phía Hứa Vĩ Quân khiến cô ấy không khỏi lùi lại vài bước.
“Chủ tịch Lệ, anh ...!Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Cô ấy thực sự không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ Thiên Minh, phải biết ánh mắt của người đàn ông này trước giờ vẫn luôn rất sắc bén.
"Tôi nghe nói ông cụ nhà cô gần đây đã trở lại rồi, các anh của cô cũng đã trở lại".
Hứa Vĩ Quân gật đầu: “Quả thực đều đã trở lại rồi, chỉ là hiện giờ bọn họ còn chưa dẫn người của mình đến đây, tuy là tôi cũng rất lo lắng về chuyện của chị Thanh Tâm, tôi cũng đã nói chuyện với anh tôi, nhưng người của bọn họ không ở đây, hơn nữa nơi này cũng không phải phạm vi thế lực của bọn họ, cho nên..."
Hứa Vĩ Quân cảm thấy rất có lỗi với anh, ông chủ sốt ruột đến như vậy nhưng cô lại chẳng giúp được chuyện gì, từ lúc Đường Thanh Tâm mất tích cô ấy liền nói chuyện này với người trong nhà, chỉ là hiện giờ vẫn hoàn toàn chẳng có chút manh mối nào cả.
Lệ Thiên Minh hiểu được chuyện này, nhưng anh cũng không phải nhờ bọn họ tìm người mà là nhờ bọn họ chuyện khác.
Anh vẫy tay ra hiệu cho Hứa Vĩ Quân ghé tai lại gần rồi nhỏ giọng nói vài câu.
Năm phút sau Hứa Vĩ Quân liền xách túi vội vàng ra ngoài, tất cả mọi người đều đang hành động vì Đường Thanh Tâm, nhưng duy nhất chỉ có một người vẫn đang ngồi trên sô pha thưởng thức vang đỏ, hưởng thụ hơi lạnh.
"Chú hai, chú tìm cháu ạ".
Công ty Trần Hưng, Trần Hiền ngồi dựa vào sô pha nhìn người đàn ông không có chút tinh thần trước mắt không khỏi cười khểnh: "Nhà họ Trần chúng ta đến lứa tuổi của cháu cũng chỉ có cháu là người nổi trội nhất, nhưng thật không ngờ cháu lại có thể vì một người phụ nữ mà thành ra nông nỗi này.
Chuyện này khiến chú thực thất vọng.
Vốn ông cụ còn nói xem biểu hiện của cháu rồi cho cháu thừa kế nhà họ Trần, chú cũng không có ý kiến gì, nhưng giờ cháu lại như vậy, cháu bảo chú nên nói cháu thế nào đây!"
"Chú hai, chú có ý gì thì cứ nói thẳng, cháu có tốt hay không thì trong lòng ông cũng tự có tính toán, cháu sớm muộn gì cũng tra ra được người đó đang ở đâu, còn chú, chú âm thầm mua chuộc ai rồi lại thả ai ra, cháu cũng đều biết rõ cả, chỉ cần chúng ta dành được thứ mình cần thì cháy cũng sẽ không quá trớn quá, chú muốn có được nhà họ Trần này thì cứ quang minh chính đại cạnh tranh là được rồi”.
Trần Dịch cũng không chịu thua kém, anh ta bước đến trước tủ rót cho chính mình một ly sâm banh, nhẹ lắc chất lỏng trong chiếc ly, nhắc nhở chú hai: “Nhà họ Trần cũng không chỉ có một mình cháu ở lứa tuổi này, cháu biết là chú hai âm thầm qua lại với Thẩm Trường Thanh, lấy được không ít ích lợi từ chỗ bà ta nhưng cũng cho bà ta không ít tin tức.
Nếu cháu nói những chuyện này với ông thì chú nghĩ xem ông sẽ làm thế nào đây?"
“Mày định đe dọa tao?" Trần Hiền đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta, Trần Dịch cũng chỉ khẽ cười, không chút để ý đến ánh mắt của ông ta.
"Chú hai, cháu nào dám đe dọa chú, cháu chỉ là nhắc nhở chú rằng không
chỉ có mình chú biết ngắm ngầm mưu tính.
Bắt đầu từ giây phút cháu về nước với Trần Dĩnh thì cháu đã biết mọi chuyện đều đã được định trước, cho dù trước đây chúng ta bị ép rời đi có không chịu nổi đến thế nào thì đến thời khắc tất yếu, ông vẫn sẽ nhớ đến cháu, cổ phần dưới tên cháu cũng nhiều hơn chú, nếu phải nói ai là chủ nhân tương lai của nhà họ Trần này, chú hai có tự tin đến vậy sao?"
Trần Hiền nhìn chăm chăm đứa cháu trai của mình, cậu ta nói không sai, về mặt nào đó thì quả thực ông ta không so được với cậu ta, chỉ riêng chuyện ông cụ thiên vị cậu ta là ông ta cũng đã không so được.
Ông ta qua lại với Thẩm Trường Thanh cũng chính là vì cái địa vị chủ nhân nhà họ Trần này, tác hợp cho cậu ta kết hôn với Thẩm Thiên Vi đương nhiên cũng là bởi có thể dễ dàng khống chế được cậu ta hơn.
Chỉ là ông cũng không ngờ tới Thẩm Thiên Vi lại là đồ vô dụng không được trò trống gì, phí hoài một khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng chỉ biết làm loạn thêm nên cuối cùng ông ta cũng chỉ đành vứt bỏ cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...