"Giám đốc Nhiên, anh không biết người phụ nữ đó đâu, cô ta vừa gặp em một lần đã đòi đuổi em đi.
Cô ta dựa vào cái gì chứ?"
Cô ta giữ chặt lấy cánh tay của Lệ Bách Nhiên và gọi anh ta là giám đốc Nhiên.
Sắc mặt của Lệ Bách Nhiên rất khó coi.
Đến khi nhìn thấy Đường Thanh Tâm, anh ta mới vội vàng rút tay ra, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
“Thanh Tâm, em đến rồi sao?"
“Hai người quen biết nhau".
Người phụ nữ kia kêu lên, cô lập tức kéo tay áo của Lệ Bách Nhiên, khuôn mặt vô cùng vui mừng: "Bách Nhiên, anh nói với cô ấy đừng đuổi em đi, em muốn ở lại Lệ Kình".
"Lệ Bách Nhiên, tôi muốn nói chuyện riêng với anh được không?"
Không ai để ý đến người phụ nữ điên cuồng kia.
Đường Thanh Tâm đưa ra lời đề nghị, Lệ Bách Nhiên đương nhiên nhận lời.
Lệ Bách Nhiên còn đẩy tay người phụ nữ kia qua một bên, ý bảo cô ta hãy ra ngoài trước đi.
Cô ta bĩu môi, hừ một tiếng rồi õng ẹo đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lệ Bách Nhiên mời cô ngồi xuống, rồi lấy một ly cà phê từ trong tủ lạnh ra mời cô nhưng cô không hề động tới.
Cô nhìn Lệ Bách Nhiên chăm chú, giống như đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta.
Một lúc sau cô mới lên tiếng hỏi anh ta: “Lệ Bách Nhiên, anh và Trần Dịch..."
Đường Thanh Tâm tự nhiên cảm thấy mình không tiếp tục hỏi được nữa.
Cô còn do dự không biết nên nói thế nào để hai bên cùng không khó xử thì Lệ Bách Nhiên đã lên tiếng trước.
“Là anh, là anh chủ động tìm đến Trần Dịch".
Đường Thanh Tâm không dám tin vào tai mình, cô không ngồi được nữa, cô đứng dậy chất vấn Lệ Bách Nhiên.
Lệ Bách Nhiên cười, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ: "Vì sao ư? Đương nhiên là vì anh hận Lệ Thiên Minh".
Câu nói đó của anh ta khiến Đường Thanh Tâm vô cùng kinh ngạc.
Lệ Bách Nhiên hận Lệ Thiên Minh, nhưng Lệ Thiên Minh là chú anh!
“Anh hận Lệ Thiên Minh, mấy năm tình cảm của anh và em, Lệ Thiên Minh nói cướp là cướp được.
Tất cả là vì chú ta nhiều tiền hơn anh.
Rõ ràng chú ta biết mối quan hệ của anh và em, vậy mà vẫn còn ép em để lấy chú ta.
Chú ta không hề nghĩ đến cảm nhận của anh, đến thể diện của gia đình anh".
“Anh hận Lệ Thiên Minh, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà chú ta loại anh ra khỏi dự án Long Hồ, khiến tất cả người trong công ty đều biết anh chỉ là đồ vô dụng".
"Anh hận Lệ Thiên Minh không tin tưởng em, khiến em mất con, khiến em về nhà muộn làm mẹ em bị người ta hại chết.
Anh hận tất cả mọi thứ của Lệ Thiên Minh”.
Lệ Bách Nhiên đưa tay ôm chặt lấy vai cô: "Thanh Tâm, em có biết trong lòng anh nỗi hận lớn như thế nào không? Lúc anh biết tin Lệ Thiên Minh gặp tai nạn, em không biết trong lòng anh cảm thấy vui như thế nào đâu.
Giây phút mà anh mong chờ bao lâu cuối cùng cũng đã đến”.
“Anh chủ động tìm đến Trần Dịch, tiết lộ số liệu cho anh ta biết, nhanh chóng hoàn thành mọi công việc trước khi Lệ Thiên Minh trở lại.
Điều anh muốn chính là khiến chú ta tức giận, nổi cơn lôi đình nhưng lại không thể làm gì được anh.
Em biết không, khuyết điểm lớn nhất của Lệ Thiên Minh chính là mềm lòng.
Bọn anh làm vậy với chú ta mà chú ta chỉ đuổi anh ra khỏi công ty.
Công sức che dấu suốt mấy năm nay thật sự không lãng phí".
Lệ Bách Nhiên càng nói càng phấn khích, đôi mắt anh ta phát sáng, cả người vô cùng kích động.
Còn Đường Thanh Tâm không khỏi lùi lại phía sau, trái tim như rơi xuống vực sâu.
“Lệ Bách Nhiên, anh thật sự khiến tôi phải thất vọng.
Mời anh lập tức ra khỏi công ty."
“Thanh Tâm!” Lệ Bách Nhiên ôm chặt lấy cô không buông: “Bây giờ anh đã ly hôn, em cũng ly hôn rồi.
Trên thế giới này không có ai yêu em hơn anh, chúng ta ở bên nhau đi."
"Anh buông tôi ra".
Lệ Bách Nhiên không hề quan tâm đến điều đó.
Anh ta giữ chặt lấy cô trong lòng và còn định hôn cô.
"Lệ Bách Nhiên, anh đừng để tôi phải hận anh suốt cả cuộc đời".
Lệ Bách Nhiên không quan tâm, anh ta để Đường Thanh Tâm xuống dưới người mình.
Những cái hôn điên cuồng không ngừng rơi lên khoảng da thịt lộ ra bên ngoài của cô.
Đường Thanh Tâm càng lúc càng sợ hãi, cô cố gắng kêu lên và chống cự, hy vọng có thể gọi được người bên ngoài tới giúp cô.
"Em đừng tổn sức nữa.
Cả tầng này của anh không có người, bây giờ là thời gian bọn họ ra ngoài gặp khách hàng.
"
"Lệ Bách Nhiên!"
Đường Thanh Tâm vô cùng tức giận, Lệ Bách Nhiên là tên khốn nạn, cả đời này cô cũng không tha thứ cho anh ta.
Lệ Bách Nhiên nghe tiếng hét của cô bỗng dưng ngây người ra nhưng anh ta ngay lập tức tiếp tục.
Đường Thanh Tâm nhân cơ hội đó ngẩng đầu, đập thẳng vào đầu của Lệ Bách Nhiên.
Lệ Bách Nhiên không đề phòng, bị cô đập trúng, anh ta đau đớn ngã sang một bên.
Đường Thanh Tâm cũng mơ mơ màng màng một hồi rồi mới vịn sô pha đứng lên được.
Cô thất tha thất thể định đi ra ngoài.
Cô vừa mới tới cửa, cánh cửa phòng đã mở ra, cô thực tập sinh kia xông vào, đẩy thẳng cô xuống đất.
Đường Thanh Tâm vốn dĩ đã mơ mơ màng màng, cú ngã đó khiến mãi một lúc sau cô mới đứng dậy được.
"Bốp!"
Một cái tát giáng thẳng vào mặt cô, người phụ nữ kia tức tối: “Cô là đồ tiện nhân, cô định quyến rũ Lệ Bách Nhiên đúng không, tôi biết rồi nhé.
Không ngờ cô đuổi tôi đi là để tách tôi và Lệ Bách Nhiên ra.
Tôi đánh chết cô".
Đường Thanh Tâm che lấy mặt theo bản năng, hiện giờ cô không phải là đối thủ của người phụ nữ này.
Cô cố gắng xoay người đi nhưng vẫn không tránh được cú đánh của cô ta.
Lệ Bách Nhiên hoàn hồn lại được, nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng trước mặt lập tức xông lên trước đá người phụ nữ kia một phát.
Cú đá đó khiến cô ta bay thẳng ra ngoài cửa, hồi lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.
“Thanh Tâm, em làm sao rồi?"
Lệ Bách Nhiên ôm lấy cô vô cùng lo lắng, nhìn thấy dấu tay trên mặt cô, anh ta nổi điên đang định chửi bởi thì nghe thấy vô số tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó là tiếng tách tách tách của máy ảnh, Lệ Bách Nhiên kinh ngạc hoảng hốt.
"Lệ Bách Nhiên, anh quay lại với Đường Thanh Tâm rồi sao? Hiện tại cô gái này có quan hệ gì với các anh?"
“Cô Đường Thanh Tâm, các cô tranh giành người đàn ông này nên dẫn đến ẩu đả sao? Có người nói cô tiết lộ bí mật công ty, hiện tại chủ tịch Lệ Thiên Minh đã báo cảnh sát.
Xin hỏi cô biết gì về chuyện này, có tiện tiết lộ một số thông tin không?"
“Anh Lệ Bách Nhiên, xin hỏi anh và Đường Thanh Tâm đang..."
Những câu hỏi của cánh phóng viên dồn dập ập tới.
Vì nhìn thấy vết đỏ trên cổ của Đường Thanh Tâm và chuyện Lệ Bách Nhiên đang ôm cô, bọn họ không tránh khỏi tưởng tượng sâu xa.
Ở bên kia, cô nữ thực tập sinh kia đã đỡ đau, cô ta chỉ vào Đường Thanh Tâm rồi cố gắng nói: “Đường Thanh Tâm, cô là đồ không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt còn quyến rũ Lệ Bách Nhiên.
Cô sẽ phải chịu quả báo".
Những lời cô ta nói đẩy Đường Thanh Tâm vào yên lặng, cuối cùng sự bàn tán của người khác sẽ khiến cô rơi vào đường cùng.
Đám phóng viên nhanh chóng vây quanh lấy bọn họ, đến khi Lệ Thiên Minh nhận được thông tin thì Đường Thanh Tâm đã ngất đi.
Lệ Bách Nhiên ôm cô ra khỏi đám đông, tức giận nổi cơn lôi đình.
Điều đó càng khiến báo chí khẳng định hai người nhất định là có chuyện gì đó với nhau.
Khi Đường Thanh Tâm tỉnh lại, nhìn thấy thông tin được lan truyền trên điện thoại, thiếu chút nữa thì cô nôn ra máu.
Những người đó không thấy tình hình mọi chuyện đang hỗn loạn, còn cố tình thêm mắm thêm muối.
Mọi chuyện còn chưa rõ ràng như cô đã bị bọn họ chụp mũ lên đầu.
Bây giờ mọi chuyện hay rồi, cô thật sự trở thành một người đàn bà lẳng lơ không biết xấu hổ.
Hơn nữa Lệ Thiên Minh và Lệ Bách Nhiên hoàn toàn trở mặt với nhau.
Hiện tại Lệ Thiên Minh báo cảnh sát điều tra vụ rò rỉ bí mật công ty.
Còn cô lại bị báo chí trắng trợn bôi đen.
Mọi chuyện khiến tất cả mọi người đều cho rằng cô lén lút tiếp cận với Lệ Thiên Minh để lấy được bí mật công ty rồi bán cho Trần Dịch để lấy tiền ở bên cạnh Lệ Bách Nhiên.
Có một tờ báo nhỏ còn đăng một bài báo dài, nội dung nói cô không thể có con nên mới đẩy chị mình vào tù để bản thân gả cho Lệ Bách Nhiên.
Như thế cô từ dì biến thành mẹ kế của đứa bé.
Đứa bé vẫn còn nhỏ không hiểu nội tình bên trong, sau khi lớn lên nhất định cũng thân thiết với cô như với mẹ ruột.
Lượt chia sẻ của bài viết đó hơn gần 10 triệu lượt, cô hoàn toàn biến thành một người phụ nữ rắn độc.
Mọi người xa lánh cô như sợ bị lây bệnh dịch và mất mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...