Lệ Bách Nhiên hiểu rõ, nếu như Lệ Thiên Minh thực sự nổi giận, đừng nói đến Đường Tuyết Mai, nhà anh sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện ngóc đầu dậy, đồ đần độn này!
Lệ Thiên Minh để Đường Thanh Tâm tựa vào ngực anh, Đường Thanh Tâm cảm thấy bả vai rất đau, không dám nhúc nhích, nhưng vẫn không quên hỏi cô ta.
“Đường Tuyết Mai cô nói rõ cho tôi biết, là ai không thể sinh con?"
Trong lòng cô run sợ, không thể sinh con.
Đây là lần thứ hai Đường Tuyết Mai nói như vậy, hôm nay cô phải tìm hiểu rõ xem rốt cuộc là chuyện gì.
Sau khi bị ăn hai cái bạt tai, Đường Tuyết Mai hận chú cháu Lệ Thiên Minh đến tận xương tủy, đứa trẻ trong lòng cô ta cũng bị mẹ chồng cướp đi bế sang một bên, cô ta lúc này đang che mặt, nghe thấy Đường Thanh Tâm hỏi như vậy liền bật cười.
"Tôi cảnh cáo cô tốt nhất đừng có mà nói láo, nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết!"
Tiếng Lệ Thiên Minh lạnh lùng và trầm thấp, Đường Tuyết Mai nhìn anh, lại nhìn Đường Thanh Tâm, rồi lại quay đầu nhìn Lệ Bách Nhiên, những người này từng người từng người đều nhắm vào bản thân cô ta mà không hề coi cô ta là người nhà, cô ta sẵn sàng chết, muốn chết thì mọi người cùng chết, tại sao cô ta lại phải chịu đựng một mình.
“Lệ Thiên Minh, anh đừng có dọa tôi, tôi sẽ không sợ đâu, Đường Thanh Tâm không thể mang thai nữa rồi, chuyện này anh rõ hơn ai hết, chính anh đã khiến bác sĩ sửa biên bản xuất viện của cô ta, lẽ nào anh quên rồi sao?"
“Không tin phải không, Đường Thanh Tâm, tôi có chứng cứ ở đây, có cần tôi lấy ra cho cô xem không? Muốn gả vào nhà họ Lệ, nằm mơ đi".
Đường Tuyết Mai rút điện thoại ra, bức ảnh chụp tờ báo cáo rách nát bỗng nhiên hiện ra trước mắt, Đường Thanh Tâm rất hận bản thân mình, tại sao cô không bị cận thị, tại sao lại có thể nhìn rõ ràng như vậy?
Cô không ngừng lùi về phía sau, Lệ Thiên Minh suýt chút nữa bỏ chạy, cười lạnh nhìn Lệ Bách Nhiên.
"Cho cậu thời gian ba ngày, để đuổi cô ta ra khỏi nhà, nếu không việc kinh doanh của Tập đoàn Lệ Kình, phân gia đừng bao giờ nghĩ đến việc đụng tay vào, nhớ rõ".
Đường Thanh Tâm chỉ cảm thấy trái tim mình như bị chìm xuống đáy vực, Lệ Thiên Minh, tại sao anh không nói với em? Nhưng câu này chưa nói ra cô đã ngất lịm đi rồi.
Giữa một trận náo loạn ồn ào bên tai, cô mơ hồ nhớ đến trong hỗn loạn có người gọi mình, nhưng cô lại chẳng hay biết gì.
Mà còn Đường Tuyết Mai, đúng người đúng tội, khi cảnh sát đến người giúp việc sợ đến mức quỳ ngay xuống đất, chỉ vào Đường Tuyết Mai chính là người báo tin, lúc này mợ hai tiến lên phía trước tát cho cô ta mấy cái vào mang tai khiến khóe miệng cô ta chảy cả máu, dám đem cháu trai bà ra đánh cược, loại đàn bà này cho dù Lệ Thiên Minh không nói gì thì bà cũng sẽ không bao giờ tha thứ.
Đường Tuyết Mai vẫn đang trong thời gian cho con bú, cảnh sát chỉ làm việc theo quy định rồi thả cô ta ra, có điều vừa ra khỏi cục cảnh sát, cô ta đã bị đẩy vào ngay.
“Các người muốn làm gì, tôi vô tội, tôi không phạm tội!"
Cô ta còn đang kêu gào, người đó đã lấy ra từ trong túi một xấp tài liệu giao cho cảnh sát.
"Đây là tài liệu về vụ cô bị lưu manh tấn công mấy tháng trước, các anh xem đi, đều là người đàn bà này tự biên tự diễn, vu oan giá họa, bây giờ ý của người nhà họ Lệ là muốn giải quyết theo công lý."
Anh ta đưa tài liệu cho cảnh sát xong liền quay người rời đi, chân Đường Tuyết Mai mềm nhũn suýt chút nữa ngã ngay xuống đất, bị cảnh sát túm lấy đưa về, tra thẩm ngay trong đêm, đến tận ngày thứ ba Lệ Bách Nhiên mới xuất hiện.
Đường Tuyết Mai đã ba ngày rồi không ngủ, nhìn thấy lệ Bách Nhiên gào khóc rú lên.
"Lệ Bách Nhiên, anh cứu em ra khỏi đây đi, em cũng không biết bản thân mình sao lại làm như vậy, chỉ vì em đố kỵ cô ấy, em xin anh, Bảo Nam rất cần em, thằng bé không thể không có người mẹ được!"
Lệ Bách Thiên kinh tởm nhìn cô ta, đưa cho cô tờ thỏa thuận.
"Ký tên đi! Đường Tuyết Mai cô sao lại lên giường của tôi sao lại cho tôi uống thuốc chứ?"
Giọng nói của Đường Tuyết Mai đột ngột dừng lại, nhìn Lệ Bách Nhiên không ngừng run rẩy, khóe miệng không khỏi mấp máy.
“không thể, sao mà biết được, sao anh lại biết được? Không thể nào, không thể!”
Giọng của cô đột nhiên trở nên sắc bén, cô ta tiếp tục hét lên, Lệ Bách Nhiên lạnh nhạt nhìn người phụ nữ ấy, quay người rời đi, bỏ mặc cô ta trên mặt đất.
Ly hôn, gần như là cách duy nhất của anh ta, chỉ là con trai bọn họ đáng thương nhất, nhưng để loại đàn bà đó làm mẹ con trai mình, anh cũng không yên tâm.
Khi bước ra khỏi đồn cảnh sát trước mặt Lệ Bách Nhiên là một đám đông đen kịt, phóng viên vây quanh anh, nhưng anh không nói lời nào, bây giờ chỉ muốn gặp Đường Thanh Tâm càng sớm càng tốt.
Trong bệnh viện, Đường Thanh Tâm nằm co quáp trên giường bệnh, sốt cao không ngừng, đôi môi cô nứt nẻ, lẩm bẩm tự nói một mình.
Lệ Thiên Minh áp tai vào gần môi cô, như vậy mới có thể nghe rõ lời cô nói.
“Lệ Thiên Minh, con, đứa nhỏ..."
Một tia hung hãn lóe lên trong mắt anh, là anh bất cẩn, không nghĩ đến Đường Tuyết Mai lại nóng vội báo thù như vậy, giáng cho Đường Thanh Tâm một đòn nặng nề như vậy, làm sao cô có thể chấp nhận được?
Việc con không còn nữa khiến lòng cô đau nhói, giờ lại không thể sinh con.
“Chú."
Tin này lại làm cô đau đớn tột cùng.
Lệ Bách Nhiên đi đến phía sau anh, nhìn người đang hôn mê trên giường bệnh mà lòng quặn thắt.
Lệ Thiên Minh không quay đầu, cầm lấy cốc nước và tăm bông, làm ướt môi cô.
"Việc của Đường Tuyết Mai xử lý xong chưa? Lần này tôi không quan tâm cậu dùng cách nào, tóm lại phải khiến cô ta không thể trở mình được nữa".
“Con biết rồi, con đã ly hôn với cô ta rồi, còn người mà chú nói cũng đã nhận tội rồi, xin lỗi, con không ngờ rằng cô ta lại ác độc như vậy, Thanh Tâm...!Ý con nói là thím, thành thật xin lỗi".
Trong miệng Lệ Bách Nhiên toàn là vị đắng chát, cho đến hôm nay, anh biết có nói gì cũng không cách nào bù đắp được, anh rất muốn hỏi Lệ Thiên Minh, rốt cuộc có kế hoạch gì, chỉ là vẫn chưa mở miệng, thì đã nghe thấy tiếng lạch cạch của giày cao gót.
Bà Trương Mỹ Lan đến rồi, không chỉ mình bà ấy mà còn có cả bà cụ Liên.
“Thiên Minh”.
Lệ Bách Nhiên thấy vậy liền chào hỏi bọn họ, ba người đứng sang một bên, Trương Mỹ Lan quay đầu nhìn Lệ Bách Nhiên nói: "Bách Nhiên, ta có chuyện cần nói".
Lệ Bách Nhiên gật đầu, tự biết đi ra ngoài.
Bà cụ Liên đi đến phía bên kia nắm chặt tay cô không khỏi thở dài.
"Cô gái tốt này sao lại có thể bị như vậy chứ? Thiên Minh, sao cháu không nói sớm, còn muốn giấu chúng ta đến bao giờ?"
“Mẹ, mặc kệ mọi người có nói gì, con cũng sẽ không đồng ý đâu, lúc đó Đường Thanh Tâm khỏe mạnh thì con không nói làm gì, nhưng bây giờ không thể sinh con nữa rồi, nhà họ Lệ ta nhà to nghiệp lớn, cô ấy lại không thể sinh con, tương lai gia nghiệp lớn như vậy, không lẽ tương lai bán rẻ cho người ngoài sao?"
Trương Mỹ Lan nhìn mặt người con gái ấy mà tức giận, không biết đã nói với con trai mình bao nhiêu lần rồi, nhưng nó vẫn không nghe, trước giờ bà đã phải chịu bao nhiêu tai tiếng rồi, đàn ông ấy mà, chơi đùa với người con gái này thì chẳng có gì để nói cả, nhưng lấy về nhà thì không được.
Lời nói của Trương Mỹ Lan khiến bà cụ Liên không nhịn được khuyên anh.
“Thiên Minh, Mỹ Lan nói đúng đó, chuyện sinh con đối với phụ nữ mà nói là chuyện quan trọng nhất, Thanh Tâm con bé số khổ bà biết nó là cô gái tốt, nhưng chuyện này...Haiz! Thiên Minh, cháu lại tìm một người khác, Thanh Tâm sẽ không trách cháu đâu".
Ánh mắt Lệ Thiên Minh tối sầm, đến bà nội anh cũng nói như vậy...!
“Bà, mẹ, bây giờ Thanh Tâm vẫn còn chưa tỉnh lại, con không muốn trong lúc này lại nói những việc như vậy, có điều con có thể nói với hai người, Lệ Thiên Minh con ngoài cô ấy ra không cần một ai khác cả".
“Đứa con hỗn hào này, mày muốn mẹ tức chết à? Mày có biết mẹ với bà mày mong ngóng có cháu bao lâu rồi không, mày tìm loại con gái như này về có ích gì? Chuyện lúc trước mẹ đều có thể bỏ qua, nhưng, thân thể của cô ta, trừ khi mẹ chết!"
Trương Mỹ Lan giận đến tái cả mặt, vào lúc này cho dù bà có nói gì Lệ Thiên Minh cũng sẽ không thay đổi chủ ý của mình, duy chỉ có cách đối diện với nó.
Đường Thanh Tâm đã không còn gì, nếu bản thân anh lại rời xa cô lúc này, vậy chẳng phải dồn cô đến nước chết hay sao? Anh không thể.
Lệ Thiên Minh đứng dậy, đặt lại tay cô xuống, vươn tay đặt lên trán cô thăm dò, nhiệt độ đã bắt đầu giảm, sau đó lại dùng tăm bông chấm lên môi cô, rồi lại giúp cô lau mồ hôi, làm xong tất cả, anh mới mở miệng thể hiện thái độ của mình.
“Bà nội, người cháu dâu này là bà muốn cháu lấy về, cháu lấy về không cẩn thận mà đánh mất cô ấy, lần này cho dù cô ấy có bị thương thành như thế nào cháu cũng phải ở bên cạnh cùng cô ấy vượt qua, uống nước phải nhớ nguồn, bà nội à lúc đầu chẳng phải bà cho rằng vì cô ấy đã cứu bà nên mới bảo cháu lấy cô ấy sao? Lúc ấy đã nói là báo đáp công ơn rồi, cháu vẫn chưa báo đáp xong, đoạn tình cảm này coi như bỏ đi rồi".
Bụp một tiếng, Lệ Thiên Minh quỳ xuống trước mặt bà cụ Liên, bà cụ Liên đưa tay đỡ lấy anh, liền bị anh cản lại.
"Bà nội, cháu và Thanh Tâm không thể tách rời, cô ấy chỉ có cháu, nếu như cháu đi rồi, cô ấy không thể sống tiếp được, bà nhẫn tâm vậy sao?"
“Cô ta là người trưởng thành rồi, không có chuyện rời xa ai thì không sống được cả, Lệ Thiên Minh con chơi với lửa có ngày chết cháy đấy, con bị cô ta mê hoặc rồi!"
Trương Mỹ Lan gấp gáp, nếu như bà cụ Liên mà đồng ý, Đường Thanh Tâm kia sẽ khiến bà thành trò cười của toàn thành phố mất, lấy một con gà không biết đẻ trứng còn coi như bảo bối, như vậy làm sao bà ngẩng đầu lên được?
Cũng chính lúc này, Đường Thanh Tâm bỗng tỉnh lại, là cô bị gọi tỉnh lại, Trương Mỹ Lan lớn tiếng khiến cô ngủ cũng không yên giấc.
Từ từ mở mắt bắt gặp những cặp mắt khác, ánh mắt của Lệ Thiên Minh khiến cô giật mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...