Trời đã khuya, hai người ở trong căn biệt thự to lớn sưởi ấm tâm hồn nhau.
Trần Dĩnh ánh mắt sáng lên, Trần Dĩnh hiểu ý của anh trai, nhưng cô ta không thể chấp nhận Đường Thanh Tâm.
Kinh nghiệm ngày hôm nay khiến Trần Dĩnh tức giận, sự an ủi của Trần Dịch không làm cho cô ta hết bực tức được.
Ngày hôm sau, tất cả các bài báo trên mạng đều chỉ đích danh hai chị em họ Đường, và danh tính của họ lần nữa được tìm ra, họ chỉ ra rằng cả hai đều không phải là người tốt, chị em họ có một người bố cặn bã như vậy, lý lịch thật sự không thể nào tệ hơn.
Đường Tuyết Mai giả mang thai và dụ dỗ Lệ Bách Nhiên kết hôn vì nhà anh ta là một gia đình giàu có.
Đường Thanh Tâm thì bị đồn là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ giữa Lệ Thiên Minh và Trần Dĩnh.
Tin đồn dồn dập đã dập tắt con đường phía trước của Đường Thanh Tâm.
Ngay khi cô tỉnh giấc vào buổi sáng, cô đã nhìn thấy hàng loạt tin nhắn thông báo từ điện thoại di động, Đường Thanh Tâm suýt nữa ngất đi.
Trần Dịch cũng đang đau đầu, lần trước anh ta mới cảnh cáo với giới truyền thông, nhưng chưa đầy hai ngày thì chuyện đâu lại hoàn đấy, lần này không chỉ có một phương tiện truyền thông mà gần như nhiều kênh tin tức trọng điểm cũng đưa tin.
Điều này khiến Trần Dịch nhận ra rằng đây không phải là một sự cố đơn giản.
“Thanh Tâm, đừng sợ, tôi đến đón cô, có gì tôi sẽ giúp".
Đặt điện thoại xuống, Trần Dịch liền nghe thấy Trần Dĩnh gào thét: “A!”
Hét một tiếng, tiếng bát sứ rơi xuống làm cho anh ta hoảng hốt, vội vàng chạy ra thì thấy Trần Dĩnh đang che cổ tay mình với đôi mắt đỏ hoe, làn da trắng nõn.
“Sao em bất cẩn như vậy!"
Anh đi quanh bàn thì thấy trên mặt đất đầy trứng, hình như em gái đã bị phỏng không nhẹ.
“Anh hai, đau quá! Phồng hết cả lên”.
Trên làn da mỏng manh nhanh chóng hình thành những vết phồng rộp với nhiều kích cỡ khác nhau, Trần Dịch không dám chậm trễ liền bế cô ta chạy tới bệnh viện, Trần Dĩnh cắn chặt môi nở một nụ cười xấu xa.
Đường Thanh Tâm, cô muốn làm chị dâu của tôi chứ gì, để tôi xem cô còn có mặt mũi nào gặp người khác không! Sau khi Trần Dịch đến bệnh viện mới nhớ đến việc gọi điện thoại cho Đường Thanh Tâm, giọng cô rõ ràng là thất vọng, nhưng cô vẫn ngọt ngào dặn dò anh phải cẩn thận trên đường.
Đặt điện thoại xuống, Đường Thanh Tâm trong lòng cười nhạo, nói yêu mình mà thời khắc mấu chốt này không đến, thật không đáng tin.
Cô nhìn đám phóng viên ở tầng dưới, Đường Thanh Tâm đeo khẩu trang, đi một đôi giày cao gót không mấy nổi bật rồi bước ra ngoài.
Đây là chung cư cao cấp, bọn họ không được vào nữa, đôi khi có muốn vào cũng phải được cho phép, tòa nhà này không như những tiểu khu hạng ba kia, cũng không có kiểm soát ra vào.
Đường Thanh Tâm vừa bước vào thang máy, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô sững sờ.
Người đàn ông nhướng mắt hỏi cô: “Em không đi à?"
"Đi, đi!"
Bước chân vào thang máy, trong đầu Đường Thanh Tâm suy nghĩ một chút.
Lệ Thiên Minh còn có bất động sản ở đây sao?
“Với tư cách là trợ lý riêng, người sếp như tôi đây có trách nhiệm cùng em tiến lên, không nên để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến việc kinh doanh, đến lúc đó công việc của tôi cũng bị ảnh hưởng".
Đứng ở phía sau Lệ Thiên Minh đột nhiên phun ra một câu như vậy, Đường Thanh Tâm trợn to hai mắt, không muốn Lệ Thiên Minh nhìn thấy cô qua gương thang máy, anh nghĩ rằng cô thật đáng yêu, nụ cười nhàn nhạt không khỏi hiện lên nơi khóe miệng.
Thang máy đi thẳng đến gara dưới tầng hầm, Lệ Thiên Minh cùng Đường Thanh Tâm lái xe ra ngoài, đám phóng viên không ngờ hai người lại làm như vậy, lập tức ngẩn người, không biết là ai gọi đuổi theo, mười mấy người chạy theo xe ô tô.
Hai chân làm sao có thể đuổi kịp bốn bánh xe, Đường Thanh Tâm cười chế nhạo: “Những người này bị ngốc sao?”
"Không phải ngu ngốc, là do đồng tiền làm mờ mắt đấy.
Ai có thể giật tốt sẽ có thể lĩnh lương một năm.
Thậm chí có người còn mua dư luận để đẩy tin xấu của em lên, có điều hiện tại xem ra tin xấu của Đường Tuyết Mai còn nhiều hơn của em.”
Lê Thiên Minh cười khúc khích, Đường Thanh Tâm nhanh chóng mở Faceook di động của cô ấy lên, quả nhiên lúc đầu vẫn còn mắng cô, nhưng sau đó tất cả đều bất lợi về phía Đường Tuyết Mai.
Cũng khó trách, Đường Thanh Tâm luôn giữ hình ảnh trong sạch, gần đây mẹ qua đời là do Đường Quốc Cường kéo xuống.
Cô ta lớn lên như vậy nhưng cũng không có bao nhiêu tin tức xấu, nhưng mà Đường Tuyết Mai kết hôn với Lệ Bách Nhiên là một sự tính toán, tính toán từng bước cho đến bây giờ, nhưng cô ta ở tang lễ của mẹ Đường nhận buổi phỏng vấn thì lại càng im lặng, sau khi về nhà thì bị Lệ Bách Nhiên ghét bỏ.
Hầu như tất cả những lời chửi bới trên mạng lúc này đều nhằm vào cô ta.
Đường Thanh Tâm tắt điện thoại đi, tâm trạng rất tốt, khóe môi không khỏi cong lên: “Tốt thì tốt hơn.
Cô ta tệ đến mức khiến ai cũng không thể chịu đựng được nữa."
Lệ Thiên Minh khịt mũi lạnh lùng, đáp lại bằng một tiếng khụt khịt từ mũi, như thể đang cười nhạo sự trẻ con của cô.
“Tất cả là vì lợi nhuận.
Những người đăng tin bôi xấu là như vậy, những người dẫn dắt phần bình luận của cư dân mạng cũng thế.
Em nghĩ họ là ai? Không có tiền mà họ làm những việc này ư?"
Đường Thanh Tâm không mấy hài lòng: "Tôi chỉ là người bị hại.
Bây giờ nhận xét của mọi người rất khách quan và công bằng, ai cũng có đầu óc cả".
“Vậy thì tốt, em cứ bảo những người đó nuôi em đi, đây là lương tháng đấy”.
“Dựa vào cái gì chứ!"
Nếu không phải ngồi trong xe, Đường Thanh Tâm suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, Lệ Thiên Minh nhàn nhạt đáp: “Tôi giao cho người đi quan hệ công chúng cũng không tốn kém sao? Lương một tháng của em giao cho những người thuê người khống bình, người ta còn chê ít nữa.
Tôi gọi em đến đây để làm việc, chứ không phải là để gây rắc rối".
Lệ Thiên Minh cũng nói như vậy, trong lòng Đường Thanh Tâm càng vui vẻ, cô cố ý mím môi cười, cảm thấy thật tốt.
Nhưng có phải nên kích động Trần Dịch một chút không?
Có vẻ như bộ dạng của Lệ Thiên Minh không phải là nói dối, khéo léo đứng đợi cô ở thang máy, Đường Thanh Tâm quay đầu lại nhìn anh ta một lần nữa, nhanh chóng xoay người lại, không khỏi nghĩ đến Trần Dịch, chỉ chuẩn bị gửi một tin nhắn cho anh ta, thì đã nhận được một tin nhắn của Trần Dĩnh.
"Người mà anh trai tôi quan tâm nhất vẫn là tôi, Đường Thanh Tâm, nếu cô muốn làm chị dâu của tôi, thì quên chuyện đó đi.
Trong lòng anh ấy, thì cô không bằng một ngón tay của tôi đâu”.
Đường Thanh Tâm không trả lời, mà chụp một bức ảnh bàn tay của Lệ Thiên Minh đang đặt trên vô lăng, âm thầm gửi cho Trần Dĩnh, sau đó bật chế độ im lặng trong điện thoại, mặc kệ cô ta.
Đúng là vậy, từ con đường này đến công ty chỉ mất năm phút lái xe, cô đã nhận được hàng chục tin nhắn và hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động, tất cả đều là của cô ta.
"Bốp!"
Cố tình kích động Trần Dĩnh tức giận, Đường Thanh Tâm cố ý chọc giận cô ta, không ngờ là Trần Dĩnh rời khỏi bệnh viện mà trực tiếp đến tận cửa, còn mang theo Trương Mỹ Lan, đang nổi giận đùng đùng đứng trước mặt cô, không nói năng gì liền cho cô một cái tát.
Lần này, Đường Thanh Tâm không hề né tránh, cô cứng rắn nhận lấy cái tát âm thanh thanh thúy khiến ai cũng phải chú ý, người trong văn phòng đều nhìn họ, Đường Thanh Tâm đúng mực duỗi thẳng lưng.
“Chị Đường Thanh Tâm, chị không sao chứ?”
“Sao lại có thể tùy tiện đánh người như thế chứ?"
Hứa Vĩ Quân nói giúp cô, Đường Thanh Tâm ra hiệu cô ta đừng nói nữa, Trần Dĩnh ngạo mạn ngẩng đầu nhìn cô: “Đánh thì đánh, có cần phải có lý do không?”
“Được lắm!" Đường Thanh Tâm vỗ tay, Trần Dĩnh nghi ngờ nhìn cô, người phụ nữ này không phải bị đánh mà thành ngu ngốc rồi đấy chứ?
Nói xong, Đường Thanh Tâm đi đến chỗ cô ta và dùng hết sức tát xuống, trên mặt cô ta đột nhiên có nguyên vết bàn tay.
"Đường Thanh Tâm, sao cô dám!”
Trương Mỹ Lan vội vàng kéo Trần Dĩnh sang một bên để kiểm tra kỹ càng, vì sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...