Tổng Tài Vô Tình Yêu Anh Thật Đau Lòng FULL


"Tiểu Du, con bé này đi đâu nãy giờ vậy? Bà nội kiếm con khắp nơi mà không thấy, muộn rồi chúng ta mau về nhà thôi!"

Vừa bước chân ra khỏi nhà chính, Hạ Tử Du giật mình khi thấy bà nội Hạ mặt đầy lo lắng nhìn cô.

"Mà này, sao mặt con lại trắng bệch như vậy hả? Tiểu Du, con bị bệnh rồi sao?"

Bà nội Hạ hoảng hốt đi lại gần chỗ cô đang đứng đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ.

"Không...con không sao! Hình như buổi tối con ăn nhiều thứ quá nên bị trúng thực.

Vừa nãy ở trong nhà vệ sinh hơi lâu...giờ thì đã đỡ nhiều rồi.

Bà nội chúng ta mau về thôi!"

Hạ Tử Du cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười lấy lại tinh thần, nũng nịu ôm lấy một bên cánh tay bà nội Hạ giải thích.


"Con bé này, đã bảo con đừng làm nhiều việc quá, tuổi của con bây giờ là phải cố gắng học tập, sau này khi ra trường mới xin được một công việc tốt để kiếm tiền lo cho bản thân.

Bà nội già rồi, không thể ở bên con suốt đời mãi, cho nên con đó, phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình nghe chưa?"

Vừa nói bà nội Hạ vừa lấy hai bàn tay đã nhăn nheo xoa lấy khuôn mặt nhợt nhạt của Hạ Tử Du.

Tội nghiệp, ba mẹ con bé mất sớm, từ nhỏ đã phải sống tự lập, lại hiểu chuyện, trưởng thành hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nếu ba mẹ con bé còn sống thì không phải theo bà già này chịu khổ như thế này!
Thở dài một hơi bất lực, bà biết với lực học của cháu gái mình, con bé có thể đậu vào một trường đại học thuộc top A của thành phố Y này, nhưng do học phí ở trường vượt quá khả năng nên bà đành phải ngậm ngùi cho Hạ Tử Du đăng ký học ở ngôi trường với mức học phí thấp hơn.
Mà con bé cũng rất biết thân biết phận, ngoài giờ học còn đi làm thêm rất nhiều nơi.

Có khi tới tối mịt mới về tới nhà, tắm rửa ăn uống xong cũng tới giữa khuya mới được ngồi vào bàn học.

Hạ Tử Du hiểu được suy nghĩ của bà nội, cô biết để nuôi cô khôn lớn tới bây giờ bà đã cực khổ không ít.

Dù sao bà nội cũng đã già, sức khoẻ cũng yếu nhiều, cô không muốn mình trở thành gáng nặng của bà thêm nữa.

"Bà nội, bà nội còn khoẻ lắm, bà nội phải sống lâu thật lâu với tiểu Du mới được! Còn bây giờ chúng ta về nhà thôi nào, hôm nay con sẽ chở bà nội bằng xe đạp nha!"

"Con bé này, ngày mai bà nội sẽ tẩm bổ cho con, dạo này gầy quá rồi, mặt mũi hốc hác thế kia thì làm sao còn sức mà học nữa chứ."

Bà nội Hạ bật cười vì hành động làm nũng của cháu gái.

"Không được đâu, bà nội, bà nội không biết chứ, giờ gầy mới là mốt đó nha!"

Hạ Tử Du làm vẻ mặt nghiêm túc nói.


"Mốt cái miệng cô đó, chỉ giỏi trả treo với bà già này!"

Hai bà cháu cười nói vui vẻ rời khỏi Hoắc gia thì trời cũng đã khuya.

Dường như dưới bầu trời đêm, những ngôi sao kia càng trở nên sáng lấp lánh hơn.

Lúc dắt xe ngang qua cửa chính, hai mắt Hạ Tử Du không tự chủ lại hướng về phía căn phòng kia ngẩn người một lúc, trên môi khẽ nở một nụ cười đầy chua xót.

Cũng từ sau đêm hôm đó, Hạ Tử Du hoàn toàn tránh xa những gì liên quan đến Hoắc Quân Nghị cũng như Hoắc gia.

Không một ai biết chuyện phát sinh ngày hôm ấy, Hạ Tử Du cũng không hé môi nói cho ai hay.

Đó sẽ mãi là bí mật mà cô muốn mang theo suốt đời.

Tuy không có kinh nghiệm về chuyện quan hệ nam nữ, nhưng cô nhớ rõ đêm đó, Hoắc Quân Nghị không dùng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào, đã vậy đến phút cuối hắn còn bắn trực tiếp vào bên trong cô.

Sáng sớm hôm sau cô lập tức tới nhà thuốc cách chỗ ở một đoạn xa, ngượng ngùng ấp úng mua một viên thuốc tránh thai khẩn cấp uống vào. 


Phía dưới vẫn còn âm ỉ đau, Hạ Tử Du mím môi đầy cam chịu, thầm nghĩ như vậy sẽ tốt hơn.
Lỡ như một phát trúng đích, cô có thai thì chẳng phải sẽ trở thành tiểu tam phá hoại tình cảm của người khác hay sao?

Cô cũng không muốn Hoắc Quân Nghị càng xem thường mình, coi cô là loại phụ nữ tâm cơ xấu xa, dùng đứa bé để chia rẽ tình yêu của hắn.

Mà nếu đứa bé lỡ có xuất hiện, thì chắc gì hắn đã muốn nhận.

Cô không muốn con mình khi sinh ra không ai chào đón, thiếu đi tình yêu thương của gia đình.

Ba mẹ mất từ nhỏ nên cô hiểu được cảm giác bị bạn bè, mọi người xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường xen lẫn thương hại, cô không muốn con mình sẽ phải trải qua cảm giác đó! Một mình cô chịu đựng là đủ rồi, tốt nhất vẫn nên tránh xa người đàn ông đó ra.

Hít sâu một hơi, đội lại mũ bảo hiểm lên đầu, chiếc xe máy mà Hạ Tử Du dùng để chở sữa cùng đồ ăn sáng lại tiếp tục nổ máy lao đi trong làn sương sớm.

Một ngày mới lại bắt đầu....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận