Tổng Tài Tuyệt Tình Tôi Mệt Rồi Nên Buông Tay Thôi FULL
Sân thượng bệnh viện.
Diệp Tư Lãnh, Tuyết Hạ, Phong Chấn Hạo có chuyện hỏi muốn hỏi nên đã hẹn Phong Khinh Dạ lên sân thượng.
Còn Diệp Y Y thì ở lại phòng bệnh chăm sóc cho Bội Sam.
Tuyết Hạ và Diệp Tư Lãnh đều có cảm giác có gì đó không đúng.
Vì vậy, Tuyết Hạ đã mạnh dạn mà hỏi ngay trước mặt Phong Khinh Dạ.
"Dạ à, mau nói cho bác biết.
Tại sao con bé lại hồi phục nhanh như vậy? Chỉ vừa mới phẫu thuật xong vậy mà đã khỏe như người bình thường.
Lại còn có thể nhìn thấy được.
Có phải con còn giấu bác chuyện gì đúng không?"
"Mấy người nói vậy là sao? Mấy người nói con trai tôi đang qua mặt mấy người phải không!?" Phong Chấn Hạo phản bác .
"Không đúng sao? Chắc chắc Dạ đang có kế hoạch để rời xa chúng tôi.
Có đúng không?" Diệp Tư Lãnh lên tiếng.
"Dạ à, con mau nói gì đi chứ! Chẳng lẽ con để họ đổ hết tội lỗi lên con sao?"
Phong Khinh Dạ vẫn bình tĩnh.
"Hai bác nói đúng.
Chính xác là có người đã lừa chúng ta về tình trạng sức khỏe của Bội Sam sau khi phẫu thuật.
Nhưng người đó không phải là con."
"Vậy chứ là ai?"
"Là Bội Sam...!em ấy đã qua mặt tất cả chúng ta.
Đúng là Bội Sam đã nhìn thấy được nhưng máu bầm trong não vẫn còn và đang dần dần hành hạ em ấy."
"Ý con nói là..."
"Đúng vậy, ngoài mặt thì ra vẻ khỏe mạnh nhưng bên trong lại đau đớn đến tột cùng..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
'*Cạch*'
Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Y Y bước vào trong.
"Em đi đâu mà lâu vậy?"
"Em gặp anh Dạ để hỏi chuyện.
Còn chị, chị đang làm gì vậy? Tại sao lại cái gối nằm của chị lại nằm trên sàn."
"Tại vì...!chị chỉ làm rơi nó thôi..."
Diệp Y Y đi đến nhặt cái gối lên đưa lại cho Bội Sam và ngồi xuống giường bệnh.
"Chị cảm thấy thế nào rồi? Còn mệt mỏi vì không?"
Bội Sam ngay lập tức lắc đầu "Chị đang rất là khỏe em không thấy sao? Chưa bao giờ khỏe như vậy cả."
"Khỏe? Chị nói thật sao?"
"Đương nhiên..."
Bội Sam vẫn vui vẻ đáp lại còn Diệp Y Y vẫn nhìn Bội Sam bằng ánh mắt u ám.
Cũng vì vậy mà nụ cười Bội Sam tắt đi, có lẽ Bội Sam đã hiểu ý của Diệp Y Y.
"Chị không khỏe tí nào cả.
Đầu của chị đau lắm em à, nó đang từng ngày giết chị."
"Chị qua mặt mọi người chị cảm thấy có vui không? Thay vì nói cho mọi người biết để mọi người cùng nhau chia sẻ với chị.
Vậy mà chị lại chọn cách tự hành hạ bản thân như vậy sao?"
"Chị muốn nhìn thấy nụ cười của mọi người lần cuối.
Cũng không còn bao lâu nữa chị phải đi rồi, chị không muốn thấy mọi người phải buồn nữa."
"Chị hiểu hai chữ '*ích kỉ*' không? Không chỉ ích kỉ với mọi người mà còn ích kỉ với bản thân nữa.
Chị đang tự cho rằng bản thân chị làm vậy là đúng sao?
Sao chị không nghĩ rằng nếu mọi người biết chị không hề khỏe mạnh như vậy, mọi người sẽ càng thất vọng hơn và cảm thấy có lỗi với chị hơn chị có biết không?"
"Mọi người đã vì chị nhiều rồi.
Đã đến lúc chị phải chọn con đường riêng của bản thân."
"Em phải nói như thế nào thì chị mới hiểu ý của em vậy hả? Đừng cố gắng tỏ ra là mình mạnh mẽ nữa được không?"
"Chị đã có con đường riêng của chị rồi.
Thay vì đau ốm, chị sẽ cố gắng để lượt bỏ những cái gai đó để được nhìn thấy nụ cười của mọi người lần cuối.
Nếu em là chị, em sẽ hiểu thôi."
"Chị à..."
"Y Y, chị muốn nhờ em một chuyện cuối cùng!!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Quản gia đàn chạy thật nhanh đến thư phòng để gặp Hàn Trạch Minh.
"Cậu chủ, có người nào đó một nói chuyện với ngài qua điện thoại."
"Người đó là ai? Mà làm gì ông hốt hoảng dữ vậy?"
"Đó là một người phụ nữ, cô ta nói rằng Bội...!Bội Sam của ngài đã chết...!Nhưng chẳng phải cô ấy đã ra đi được vài năm rồi sao?"
Nghe đến đây, Hàn Trạch Minh giật mình nhìn Quản gia.
Ngay lập tức liền ấy áo khoác và chạy ra thật nhanh ra khỏi phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...