“Ôi trời, hôm nay em chịu đi làm rồi đấy.
Mấy hôm không có trợ lý, chủ tịch một chút cũng không vui, cũng không bố thí cho chị một nụ cười hay ánh mắt nào.”
Sáng sớm vài ngày sau, Tử Lệ Hàn khiết quyết định quay lại với công việc, suy đi nghĩ lại thì ông chú kia cũng không tệ, dù gì bản thân cô cũng làm vì kiếm tiền trả nợ cho chú ấy mà thôi.
Vừa đặt mông xuống ghế, cô đã được chị Thanh hỏi thăm.
Chị Thanh cũng là một nhân viên lâu năm của Tùng Hoàng, dạo gần đây đổi chủ tịch, chị ấy cũng chưa kịp thích nghi.
Vì phòng của chị ấy là gần nhất so với phòng chủ tịch, có lẽ vì vậy mà ông chú liên tục gọi chị ấy qua làm việc.
“Ông chú đó khó khăn thật mà chị, em cũng chịu không nổi nên mới xin nghỉ vài ngày.” Tử Lệ Hàn Khiết cũng than vãn vài lời với chị Thanh, buôn chuyện nơi làm việc vẫn là một cái gì đó rất cuốn.
Chị Thanh lúc này mới chú ý đến vết thương trên tay được băng bó cẩn thận của cô, chị ấy hỏi: “Tay em làm sao thế này, có bị nặng lắm không?”
“Em không sao, chó cắn thôi chị ạ.
Nhưng cũng may mắn được một ông chú tốt bụng giúp đỡ.” Nói đến đây, chị Thanh “ồ” lên một tiếng.
Hai chị em lại ngồi buôn chuyện công việc một hồi lâu.
Tiếng thang máy vừa lên đến, một thân tây trang quen thuộc bước ra, ông chú hôm nay đi làm sớm thế.
Chị Thanh nhanh chân quay về phòng làm việc, không dám ở đây quá lâu, nếu không lại khiến chủ tịch khó chịu.
“Lại quay về làm việc à, em cũng khó hiểu thật đấy.” Tần Hoàng Tư Truy đi ngang bàn làm việc của cô, vô tình lại buông ra vài lời khó nghe, hai người suốt ngày cứ đối đầu với nhau như vậy.
“Chủ tịch, chúc buổi sáng vui vẻ ạ.” Tử Lệ Hàn Khiết vẫn giữ trên môi một nụ cười nguyên vẹn, rất vui vẻ chào đón ông sếp già của mình.
Nhưng thái độ này của cô không ngờ lại khiến cho ông chú họ Tần kia thấy lạ lẫm, chú ấy lại hỏi tiếp: “Này tiểu quỷ nhỏ, em bình thường một chút giúp tôi đi.”
“Chủ tịch nói gì ạ, em vẫn đang bình thường đây.” Câu nói này của cô lại khiến cho chú ấy nhăn mặt, có cần giả tạo đến như vậy đâu.
“Ừ! Em giữ nguyên vẻ mặt giả tạo đấy nhé, em mà thay đổi thì tôi lại nói với ông.” Tư Truy nói.
“Chú…” Tử Lệ Hàn Khiết giận đến đỏ mặt, sao ông chú này cứ thích chọc ghẹo mình thế nhỉ, có cần khó khăn như vậy không chứ.
Hai người cứ như chó với mèo vờn nhau, nhưng Hàn Khiết còn chưa kịp đối đầu với ông chú thì anh ta đã vào phòng làm việc mất rồi.
Không được bao lâu, chuông điện thoại lại reo lên, tông giọng trầm ấm kèm theo nội dung là: “Pha giúp tôi một ly cà phê đen ít đường không đá, tôi muốn uống đắng.”
Nhìn ngó xung quanh, Hàn Khiết tìm thấy được vị trí của máy pha cà phê, cô vẫn pha theo cho anh ta đúng như tỉ lệ được ghi trên bảng đen phía sau.
Nhưng sau khi đem vào trong phòng lại bị ông chú chê ra mặt: “Cà phê ít đường có đá, sao lại đắng thế này, em đầu độc tôi à.”
“Chú nói với tôi, ít đường không đá… Nhưng chú muốn uống đắng thì cứ để nó đắng, cần thêm chút đường làm gì chứ.” Cô muốn đôi co lại với anh.
“Này tiểu quỷ nhỏ, sao em suốt ngày vu oan cho tôi thế.
Tôi đã nói là ít đường có đá, tôi uống đắng nhưng vẫn phải có vị ngọt ngọt một chút.” Nghe xong lời đề nghị này, Hàn Khiết ngẩn người, trợn tròn mắt nhìn ông chú chủ tịch trước mặt, lại là cái lý do quái quỷ gì nữa.
Cuối cùng làm lại đến lần thứ năm, ông chú họ Tần mới miễn cưỡng cho qua, lại còn châm biếm mà nói với cô rằng: “Cũng được đấy, tay nghề sau vài ly đã có tiến bộ rồi.”
***
Đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, Tử Lệ Hàn Khiết liền đi xuống nhà ăn cho nhân viên, bụng đói đến mức réo lên, sáng nay cô cũng chưa kịp ăn sáng gì hết.
Trước khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô nhìn thấy bóng dáng của Tần Hoàng Tư Truy vừa bước ra khỏi phòng, anh nhướng mày có ý muốn cô đợi nhưng không, cô trực tiếp bấm nút đóng cửa cho thang máy chạy xuống.
“Cho cháu nhiều bò với ạ, cháu thích món này lắm.” Tử Lệ Hàn Khiết nhìn xung quanh những khay đồ ăn lớn, món duy nhất khiến cô chú ý đến là bò lúc lắc.
Vừa nhìn đã thấy ngon miệng, ăn cùng cơm chắc chắn sẽ rất hợp.
“Bé con, mấy ngày không thấy cháu đi làm.
Dì còn nghĩ cháu vừa vào đã xin thôi việc.” Dì quản lý ở nhà ăn cho nhân viên rất thoải mái, liên tục bỏ đồ ăn cho cô thật nhiều.
“Cháu bị chó cắn nên nghỉ phép vài hôm ạ.” Hai dì cháu vừa lấy đồ ăn vừa tiếp tục buôn chuyện vài câu, tính tình của Hàn Khiết rất đáng yêu, dễ làm cho người khác giới cảm thấy yêu thương.
“Không ăn bò, tuyệt đối không được ăn bò.”
Tử Lệ Hàn Khiết nghe thấy câu nói này liền cảm thấy lạnh sống lưng, muốn nhanh chân cầm khay cơm chạy trốn nhưng đã bị bắt tại trận.
Ánh mắt của những anh chị nhân viên xung quanh cũng đổ dồn vào hai người, chủ tịch cùng nhân viên mới đang nói chuyện với nhau.
Lại còn rất thân mật, có vẻ hai người đã quen nhau từ trước thì phải.
“Chủ tịch ạ… Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm tôi.”
Hàn Khiết không muốn ai biết về mối quan hệ của hai người cố tình nhỏ giọng lại, vẫn giữ khoảng cách và câu nói khách khí để không bị hiểu lầm.
“Ừ! Không được ăn bò, chuyển sang rau xào đi.”
Tần Hoàng Tư Truy vừa nói vừa lấy khay cơm trên tay Hàn Khiết về phía mình, sau đó đưa cho cô một khay trống, đứng bên cạnh nhìn xem cô sẽ lấy mòn ăn gì tiếp theo.
Vì không muốn mình là tâm điểm của sự chú ý, cô cũng mỉm cười chân thành rồi lấy rau xào ăn, sau đó chạy đi ra một góc khác khuất người nhìn mà ngồi ở đó.
Nhưng điều cô không mong muốn nhất lại đến, Tần Hoàng Tư Truy không biết bằng cách nào lại tìm đến được góc khuất này, thong dong đặt khay cơm ngồi xuống và ăn cùng với cô.
“Chú, chú làm như vậy thì mọi người sẽ hiểu lầm tôi.” Hàn Khiết cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Hiểu lầm cái gì, tôi với em ban đầu đã được định là một đôi.
Hay em muốn tôi công khai với mọi người…” Ôi cái ông chú vô liêm sỉ này, câu nào cũng có thể nói được.
“Đến đây được rồi, tôi sợ chú luôn đấy.”
“Em sợ cái gì nữa, tôi hoàn hảo như thế mà em còn chê lên chê xuống.
Tôi mới là kẻ tổn thương đây này.”
***
@seunghyunttop.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...