Đường Thi nhìn anh với vẻ hoài nghi, toàn thân không ngừng run rẩy. Dường như cô chưa bao giờ nghĩ rằng Bạc Dạ sẽ làm như vậy….
Dùng con trai để đe dọa cô và cướp đi mọi thứ xung quanh cô.
Đường Thi lầm bầm với Bạc Dạ: “Bạc Dạ, anh không hề có trái tim! Anh có bao giờ nghĩ rằng nó cũng là con trai tôi?”
Dựa vào cái gì mà mỗi lần anh muốn liền có thể tùy ý mang đi, còn tôi chỉ có thể chịu đựng sự cướp đoạt của anh?
Bạc Dạ khẽ rùng mình trước đôi mắt đỏ ngầu của Đường Thi, một cảm giác kỳ lại xoẹt qua trái tim anh.
Từ khi Đường Thi quay trở lại, cảm giác này ngày càng trở nên thường xuyên hơn.
Người đàn ông nheo mắt lại, điều này thực sự không tốt….đối với anh mà nói, luôn có một cảm giác phòng bị chống lại việc bị người ta đánh phá.
Đường Thi sao?
Bạc Dạ cười khẩy và tiếp tục sự tàn nhẫn của mình: “Cô muốn nói đạo lý với tôi sao? Đường Thi, cô không cảm thấy rất nực cười à? Cốt nhục của nhà họ Bạc chúng tôi, không bao giờ do cô quyết định”
Đường Thi cười khổ: “Đúng vậy; nhưng tôi đã nuôi nó năm năm, anh không hề bỏ ra bất cứ một chi phí gì!”
Bạc Dạ nghe vậy liền bật cười.
Hóa ra là vì điều này!
Anh mím môi với vẻ mặt bình tĩnh: “500 vạn (~16 tỷ VNĐ), thấy thế nào? Coi như là thù lao cô đã nuôi dưỡng Đường Duy. Nếu muốn có tiền, cô cứ nói thẳng là được. Đường Thi, cô giả vờ thanh cao gì ở đây chứ?”
Giọng điệu đó vô cùng khinh bỉ cô. Như thể coi cô là loại phụ nữ bán con trai để nuôi sống bản thân mình.
Đường Thi không lên tiếng mà nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt đó.
Một lúc sau, cô bật cười, nụ cười khiến cho trời đất quay cuồng: “Nếu như anh đã nôn nóng muốn đền bù cho tôi như vậy, tôi sẽ coi như anh cảm thấy hổ then với tôi. Ngày mai hãy gửi 500 vạn vào tài khoản của tôi, tiền dâng đến cửa làm gì có ai không nhận?”
Cô đứng dậy, nụ cười trở nên lạnh lẽo, đôi mắt sáng đến bức người, giống như ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao. Nếu như ánh mắt của cô có thể biến thành một lưỡi dao sắc bén, thì Bạc Dạ sớm đã bị cô chém hàng ngàn nhát dao lên người.
Cô mở miệng, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn đến cực điểm: “Nhưng 500 vạn thực sự là quá ít, tôi cảm thấy người như Bạc Dạ anh sẽ vung tiền như rác vì con trai mình chứ, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận được vài trăm triệu, vậy mà chỉ có năm trăm vạn…”
Cô lắc lắc đầu và thấy sắc mặt của Bạc Dạ đã thay đổi như dự đoán, anh cũng đứng dậy: “Đường Thị…loại phụ nữ như cô…”
“Cậu Bạc tuyệt đối đừng để tâm đến loại phụ nữ như tôi!”
Đường Thi cười khinh bỉ, trái tim cô đau nhói, nhưng đối với cô mà nói, nỗi đau này không là gì. Năm năm trước, cô vẫn có thể cắn răng vượt qua nỗi đau sâu hơn và nghiêm trọng hơn nhiều.
Bạc Dạ, nếu như trong mắt anh tôi là loại phụ nữ như vậy, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn mong muốn của anh. Từ hôm nay, giữa chúng ta chỉ có thù cũ, không có tinh cảm cũ!
“Nhở gửi tiền sớm một chút, tôi sẽ suy nghĩ về việc có nên giao Đường Duy cho anh hay không. Nếu không, tôi sẽ cảm thấy anh sẽ không nuôi nổi đứa con trai bảo bối này của tôi…” Cô cười với đủ mọi cảm xúc, trước khi rời đi cô nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Bạc Dạ. Nụ cười trên mặt cô càng rực rỡ hơn.
Bạc Dạ, anh vẫn giống như năm năm trước, mặc dù vẫn ưu tú và yêu nghiệt như vậy, nhưng đáng tiếc là so với trái tim năm năm trước, vẫn cứng rắn không có sự khác biệt.
“Anh thật tàn nhẫn…Bạc Dạ.”
Đường Thi để lại câu nói này rồi quay người rời đi, khiến cho Bạc Dạ sững sờ đứng yên tại chỗ.
Tấm lưng người phụ nữ rời đi mành khảnh và thẳng tắp, giống như cô vừa bước ra khỏi bóng tối trong năm năm qua, luôn một mình cô độc như vậy.
Cô không dựa dẫm vào đàn ông. Bạc Dạ hiểu Đường Thi có sự kiêu ngạo của mình, cô sẽ không để một người có tài năng như mình sống dựa dẫm vào một người đàn ông.
Chỉ là, một người sau khi ra tù như cô ấy, một mình bước đi trên con đường này có bao nhiêu sự khổ sở?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...