Phòng bệnh rơi vào bầu không khí ngượng ngùng.
Diệp Tranh ho khan vài tiếng: “Ừm chuyện này, anh ba, anh cứ coi như em chưa nói gì.”
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Lão Tiêu, cậu đi điều tra bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy lúc đó, rốt cuộc có làm phẫu thuật cho cô ấy hay không.”
Nếu Tiêu Vinh đã có thể bí mật đưa Thi Nhân đến viện điều dưỡng, vậy thi việc động tay động chân trong quá trình phẫu thuật không phải là không thể.
“Anh à, nếu không thực hiện ca phẫu thuật phá thai đó thì đứa con trong bụng chị dâu không phải là của anh.
Lúc đó chẳng phải vì đứa trẻ đó, anh cảm thấy bị cắm sừng nên ông mới nổi giận, trói chị dâu đến bệnh viện sao!”
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng quét qua, sau đó nhìn về phía trợ lý Tiêu: “Phái người đi lấy tóc của Hải Đào, đừng để người ta chú ý.”
“Anh à, bây giờ anh nên lấy tóc của hai đứa trẻ đó đi kiểm tra DNA đi.
Tại sao anh lại lấy tóc của Hải Đào?”
Hành động này của anh thực sự có chút bí ẩn.
Diệp Tranh dừng lại, bấy giờ mới có phản ứng lại: “Có phải anh đang nghi ngờ người phụ nữ trong quán bar Moonlight lúc đó không phải Vương Ngọc San, mà là Thi Nhân sao? Không phải là không thể, dù sao cô ấy là người nhà họ Thi.”
“Cũng may cậu không quá ngu ngốc.”
Trong đầu Tiêu Khôn Hoằng lúc nãy chỉ còn một điểm nghi ngờ.
Anh chỉ lên giường hai lần, một lần ở quán bar Moonlight, và một lần khi Thi Nhân ở trong bệnh viện.
Hai đứa bé anh gặp ở sân bay chắc chắn là con của anh, không thể sai được.
Những chuyện còn lại, chỉ có một cách giải thích, người phụ nữ xuất hiện trong nhà vô sinh ở quán bar Moonlight đêm đó chính là Thi Nhân, dù sao thì cô ấy cũng ở quán bar Moonlight vào ngày hôm đó.
Còn ở giữa những chuyện đó đã xảy ra chuyện gì!
Ha, sự lạnh lẽo trong mắt Tiêu Khôn Hoằng lan ra xung quanh, nhà họ Thi quả thật to gan hơn trời, dám lừa nhà họ Tiêu như thế này!
Con của anh, suýt chút nữa anh đã tự tay giết chết con mình!
Anh thực sự không ngờ rằng, bào thai trong bụng Thi Nhân mà anh nghi ngờ bấy lâu, hóa ra thực sự là con của anh.
Nhưng anh ấy đã làm gì năm năm trước? Tiêu Khôn Hoằng có chút sợ hãi không dám đối mặt với thực tế.
Kể từ khi Thi Nhân trở về từ Nam Sơn vào ngày hôm đó, cô ấy luôn có chút bồn chồn, như thể có chuyện gì đó mất kiểm soát đã xảy ra.
Cô liên tiếp gặp ác mộng, Tiêu Khôn Hoằng phát hiện ra rằng đứa trẻ là của mình, và sau đó đã cướp các con rời xa cô.
Điều này càng khiến cô kiên định hơn với quyết định giữ kín bí mật của mình,
Thời gian không còn nhiều, cô phải nhanh chóng điều tra rõ ràng, sau đó đưa các con rời đi.
Thi Nhân gọi điện thoại: “Bác sĩ Triệu, là tôi.”
“Cô Mộ, mọi chuyện đã sắp xếp như cô nói rồi.
Hôm nay người đó cũng sẽ đến tư vấn tâm lý.
Cô có muốn đến xem không?”
“Được chứ.”
Đôi môi đỏ của Thi Nhân lạnh lùng nhếch lên, đi thắng đến viện tư vấn tâm lý, cô đặc biệt chuẩn cho Vương Duyệt.
Sau khi đến phòng khám, cô đi qua lối đi dành cho nhân viên, sau đó thay quần áo y tá, đeo khẩu trang và đi đến phòng điều trị của bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu gật đầu với cô, không lâu sau Vương Duyệt đi tới.
Năm năm không gặp, mặc dù từ trên xuống dưới Vương Duyệt vẫn mặc một cây đồ hiệu nhưng rõ ràng bà ta đã già đi rất nhiều, mặt đã tiêm nhiều Axit hyaluronic, khiến cho khuôn mặt của bà ta cứng đờ.
Thi Nhân nhận thấy rằng miệng của Vương Duyệt có dấu hiệu đã qua thẩm mỹ.
Nói tóm lại, cô giáo Vương dịu dàng và duyên dáng ngày nào, giờ đã trở thành một bà cô xấu tính và u ám, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái.
“Bác sĩ Triệu, gần đây tôi ngủ không ngon, mong bác sĩ tư vấn giúp.”
Quầng thâm trên mắt của Vương Duyệt thâm đến nỗi cho dù bà ta đã đánh một lớp nền dày nhưng vẫn không thể che được.
“Bà Thi, như mọi khi, bà hãy ngồi xuống, nhắm mắt lại và thư giãn, và sau đó bà sẽ thấy một ngôi nhà trống.”
Vương Duyệt nhắm mắt đợi rất lâu, nhưng không có nghe thấy tiếng bác sĩ Triệu.
Bà ta nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, bà ta sợ tới mức bò rạp xuống đất: “A! Cứu tôi, có ma, có ma!”
Thi Nhân cười lạnh một tiếng, từng bước tiến về phía Vương Duyệt: “Tôi và mẹ tôi chết thảm quá, chúng tôi không cam tâm.”
“Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, tôi không có làm.”
Vương Duyệt sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trông có vẻ rất sợ hãi.
“Diêm Vương nói thi thể của mẹ tôi không hoàn chỉnh, đầu nát bét, không thể đầu thai.
Tôi chỉ có thể tìm bà, đầu của bà, đầu của bà.”
“A !! Đừng đừng.”
“Ai bảo bà giết mẹ tôi, đền mạng đi!”
Thi Nhân đột nhiên tiến lại gần, dùng bàn tay lạnh ngắt nhéo vào cổ Vương Duyệt.
Đột nhiên, Vương Duyệt cứng người và run rẩy, sắc mặt tái nhợt và sợ hãi: “Không liên quan gì đến tôi, là bà ta tự mình nhảy khỏi tòa nhà.”
“Bà nói nhảm, mẹ tôi nói bà đã giết mẹ tôi!”
“Thật sự không liên quan gì đến tôi.
Tôi chỉ sai người nói cho bà ta biết cô đã kết hôn với cậu ba nhà họ Tiêu độc ác tàn bạo trong lời đồn mà thôi, tôi muốn dùng bà ta để uy hiếp cô nhường vị trí cho Ngọc San, nhưng ai ngờ được, bà ta thà chết chứ nhất định không muốn làm liên lụy đến cô.”
Trái tim của Thi Nhân bỗng chốc vỡ tan.
Quả nhiên là lý do này.
Hách Liên Thành đã điều tra giúp cô, quả nhiên trên sân thượng lúc đó không có người thứ hai, mẹ cô tự mình nhảy xuống, không bị ai đẩy ngã.
Cô không cam tâm, tại sao mẹ lại nhẫn tâm để lại cô một mình chứ.
Chắc chắn có lý do, và bây giờ cuối cùng cô ấy cũng biết điều đó.
Ha, hai mắt Thi Nhân tối sầm lại, gắt gao siết chặt tay, nhìn Vương Duyệt đang chật vật, kinh hãi và tuyệt vọng trong tay mình.
Có phải lúc đó mẹ cô cũng đã giãy dụa tuyệt vọng như thế này, sau đó mới quyết tâm bỏ lại một mình cô?
“Cô Mộ!”
Bác sĩ Triệu kéo Thi Nhân đi: “Cô tỉnh táo lại đi, không đáng để giết người đâu.”
“Nhưng bà ta đáng chết!”
Đôi mắt của Thi Nhân đỏ rực, cô giống như biến thành một người khác.
“Cô Mộ, cô còn con của mình nữa.
Nếu cô xảy ra chuyện, bọn trẻ phải làm sao?”
Thi Nhân tỉnh lại và lẩm bẩm: Đúng thế, mình vẫn còn con.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...