Ngọc bội?”
Trong phút chốc, trái tim của Vương Ngọc San nhảy lên đến cổ họng, cô ta lắp bắp nói: “Đây là thứ mà anh đã đưa cho em, là trong phòng rửa tay tối ngày hôm đó.”
Vừa nói đến chỗ này, Vương Ngọc San cũng không nói tiếp nữa, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Chẳng lẽ anh đã nhận ra rồi sao?
Sau khi Vương Ngọc San đã đi tìm hiểu những gì đã xảy ra trên tầng ba của quán bar Moonlight ngày hôm đó, mặc dù không điều tra đến Tiêu Khôn Hoằng nhưng theo lời Thi Nhân thì có thể dễ dàng đoán được nên cô ta cố tình thao túng bằng chứng rằng Thi Nhân ở đó.
Biến người phát sinh quan hệ với Tiêu Khôn Hoằng đêm đó là cô ta.
Tiêu Khôn Hoằng thu hồi ánh mắt: “Tôi cần phải suy xét chuyện này một chút.”
“Chuyện này ta phải nghĩ.”
“Được, em chờ anh.”
Vương Ngọc San cũng không có được voi đòi tiên, cô ta cầm canh rồi rời đi, dù sao mình cũng còn rất nhiều thời gian.
Trợ lý cầm một ly cà phê đặt bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng.
Người đàn ông bưng cà phê lên rồi hỏi: “Bên quán bar Moonlight có tin tức gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa điều tra được cái gì, chỉ có điều là đêm đó cô Thi có đến quán bar Moonlight Bar.”
Tiêu Khôn Hoằng nhấp một ngụm cà phê, sau đó kinh ngạc nhướng mắt: “Cậu chắc chứ?”
Anh nhớ mình đã hỏi Thi Nhân, nhưng cô ấy nói chưa từng đến.
Người phụ nữ chết tiệt, cô ấy đã nói dối anh.
Tiêu Khôn Hoằng đặt cà phê xuống, trong lòng mang theo một chút chờ mong: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó người phục vụ nói rằng cô Thi rời đi rất sớm, nên thời gian không thích hợp.”
Nội dung ẩn ý là Thi Nhân không thể là cô gái ở trong phòng vệ sinh kia.
Tiêu Khôn Hoằng cau mày, anh nhìn cà phê nói: “Ai pha cái này?”
“Cô Thi vừa đến đây, nhưng anh có việc phải làm, nên tôi đã bảo cô ấy đưa cà phê cho tôi.”
Người trợ lý muốn đẩy Thi Nhân ra để bản thân tránh một kiếp.
“Lo chuyện bao đồng, cậu rất rảnh à?”
Tiêu Khôn Hoằng gạt cà phê sang một bên, vẻ khó lường.
“Ông chủ, tôi cũng sợ cô Thi thấy được thì sẽ sinh ra hiểu lầm.”
“Hừ! Cô ấy làm ra chuyện để tôi hiểu lầm còn thiếu sao? Cà phê nguội rồi, mang một lý khác đến đây.”
Sau khi trợ lý rời văn phòng, anh ta đã đi đến chỗ Thi Nhân bảo cô mang thêm một ly cà phê nữa đến văn phòng.
Nửa giờ sau, Thi Nhân lại mang một ly cà phê khác đến.
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng không vui ngẩng đầu: “Lâu như vậy, cô muốn tôi chết khát sao?”
“Xin lỗi!”
Thi Nhân không giải thích gì, trực tiếp xin lỗi.
Tiêu Khôn Hoằng dường như đang một đấm đánh vào bông, anh bực bội nhìn vào máy tính nhưng một chữ cũng không xem vào.
Qua khóe mắt anh nhìn thấy Thi Nhân đặt cà phê xuống bàn, rồi không quay đầu lại mà bỏ đi.
Tâm trạng của Tiêu Khôn Hoằng ngay lập tức trở nên tồi tệ hơn.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu người trong quán bar Moonlight đêm hôm đó là Thi Nhân thì quá tốt rồi, anh cảm thấy mình đã điên rồi, vậy mà còn ôm hy vọng là người phụ nữ kia.
Thi Nhân trở lại chỗ ngồi của mình.
Cô lấy điện thoại di động ra thì thấy một tin nhắn nhắc nhở: “Cô Thi, cô đã hẹn khám thai thành công vào sáng mai.
Vui lòng mang theo giấy tờ liên quan và đến bệnh viện trước mười phút.”
Cô cất điện thoại di động đi, thật ra cô vừa nhận được cuộc gọi từ bệnh viện hỏi cô sao cô không đi khám thai đúng giờ.
Thi Nhân lúc này mới sực nhớ ra và hẹn khám thai.
Mấy ngày này có quá nhiều chuyện xảy ra nên khiến Thi Nhân đã quên mất.
Sáng hôm sau, Thi Nhân đến thẳng bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự xuất hiện của đứa trẻ trong máy móc, cô còn có thể nghe thấy nhịp tim của đứa trẻ, điều này rất lạ.
Bác sĩ hơi ngạc nhiên nói: “Cô này, hình như là một cặp song sinh, có hai tim thai.”
“Có thật không?”
Thi Nhân sờ sờ bụng dưới, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, rất ấm áp, khóe miệng cong lên: “Có lẽ quyết định giữ lại con là đúng rồi.”
Dù sao, chẳng mấy chốc thì cô sẽ bị thay thế mà đúng không?
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, cô sẽ mang theo mẹ và những bảo bối của mình mà rời đi, đột nhiên cô lại tràn đầy hy vọng.
Thi Nhân lấy mấy loại vitamin mà phụ nữ mang thai cần phải uống trước khi rời khỏi bệnh viện.
Trước khi rời khỏi nhà họ Tiêu, cô muốn giữ bí mật giữ mấy đứa bé lại, đợi đến khi thành công rời khỏi đây thì sẽ không có mối đe dọa nào.
Tuy nhiên, cô không tìm thấy người quen sau lưng mình, Vương Duyệt.
Vương Duyệt đến bệnh viện kiểm tra khoa phụ khoa, bởi vì gần đây bà ta cảm thấy không được khỏe, sợ chính là nguyên nhân do lần trước ở quán bar Moonlight.
Nhưng Vương Duyệt không ngờ rằng mình sẽ gặp Thi Nhân ở đây.
Nếu bà ta không nhìn lầm thì con tiện nhân Thi Nhân đã đi ra từ khoa phụ sản, dường như nó còn mang về một ít thuốc!
Có lẽ nào thân thể Thi Nhân có vấn đề gì sao?
Sau khi suy nghĩ xong, Vương Duyệt lập tức quay trở lại phòng khám mà khi nãy Thi Nhân vừa đi ra gặp bác sĩ lúc nãy: “Chào bác sĩ, con gái tôi Thi Nhân vừa rồi đến khám bệnh, nhưng do cháu sơ ý và không biết cháu để thuốc ở đâu nên tôi đến xin cho cháu một đơn thuốc khác.”
“Thực ra, những loại thuốc này mua ở hiệu thuốc bên ngoài cũng được, phụ nữ mang thai giai đoạn đầu cũng có thuốc bổ tương tự, đây là đơn thuốc.”
Vẻ mặt của Vương Duyệt đột nhiên cứng lại, bà ta không nghe lầm chứ?
Bà ta cầm đơn thuốc đi ra khỏi phòng bệnh, không thể tin được nhìn đi nhìn lại đơn thuốc trong tay!
Con tiện nhân Thi Nhân vậy mà đang đang mang thai!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...