Thi Nhân gần như chạy gãy chân.
Lượng công việc quá lớn, thậm chí không có cơ hội nghỉ ngơi uống miếng nước.
Cô vừa làm xong tài liệu trong tay thì lại có một chồng khác đặt lên bàn cô.
Thi Nhân ngẩng đầu lên: “Sao vẫn còn nữa?"
"Mới có tí đó mà cô đã ngại nhiều rồi hả? Tập đoàn lớn thế này, đương nhiên là có rất nhiều việc.
Chẳng lẽ cô nghĩ mình tới đây làm mợ trẻ sao?" Đối phương khinh thường trào phúng Thi Nhân.
Lúc này trợ lý xuất hiện, cả phòng thư ký đều đứng dậy.
Nhưng trợ lý lại đi đến bên Thi Nhân: “Phu nhân, cậu chủ muốn cô qua đó một chuyến."
Cái gì? Phu nhân ư?
Thi Nhân cảm thấy có phải là mình đã nghe nhầm không? Hay là vì cô mệt quá nên thấy ảo giác?
Trợ lý cung kính nói: “Cậu chủ đang chờ cô trong văn phòng."
Thi Nhân không hiểu ra sao, mặc dù đã mệt bở hơi tai, nhưng cô vẫn chuẩn bị tinh thần vào văn phòng tổng giám đốc.
Trợ lý lại đứng tại chỗ không đi, nhìn lướt qua cả phòng thư ký: “Cậu chủ ra lệnh, cô Nhân là thư ký thân cận của anh ấy, cô ấy không cần làm những việc không liên quan." Có nghĩa là nếu không phải là việc do Tiêu Khôn Hoằng sai khiến thì Thi Nhân không cần làm.
“Đặc trợ, ban đầu mọi người không rõ lắm, dù gì Thi Nhân cũng là thành viên của phòng thư ký nên mọi người mới kêu cô ấy làm việc."
“Cô ấy là mợ ba nhà họ Tiêu, ở nơi này trừ cậu chủ, ai dám bắt cô ấy làm việc? Bình thường tôi thấy các cô cậu thông minh lắm mà, lần này bị mù hết hả?"
Nghe vậy, người trong phòng thư ký đều thay đổi sắc mặt, lúc này mới nhớ mặc dù Thi Nhân là người được đưa đến chuộc tội, nhưng trên danh nghĩa cô vẫn là mợ ba nhà họ Tiêu.
Nếu một ngày nào đó Thi Nhân thật sự bay lên đầu cành thì chẳng phải họ sẽ rất thảm sao?
Cô gái vừa rồi còn kiêu ngạo trào phúng Thi Nhân lúc này vô cùng thấp thỏm, sợ bị tính số sau.
Trợ lý đe dọa người của phòng thư ký một phen, lúc này mới thỏa mãn rời đi.
Chủ yếu là tại tâm tư của cậu chủ quá khó đoán! Cô Nhân mang thai cắm sừng cậu chủ cả mét như thế mà cậu chủ lại tha thứ cho cô ấy một cách dễ dàng.
Phải biết rằng ba nhiệm kỳ bà Tiêu trước đó không có đãi ngộ tốt như thế này đâu.
Xem không hiểu, thật sự không hiểu.
Thi Nhân gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, sau đó mới đẩy cửa vào.
Cô thấy trên bàn Tiêu Khôn Hoằng cũng có không ít văn kiện.
Anh ta đang gõ bàn phím liên tục, ngón tay như khiêu vũ trên bàn phím.
Thi Nhân bèn im lặng đóng vai người vô hình, không dám lên tiếng quấy rầy anh ta.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thi Nhân chú ý thấy anh ta bưng ly lên một lần, nhưng ngay sau đó lại đặt xuống.
Chắc là đã hết nước.
Thi Nhân cẩn thận đi tới, giúp anh ta rót thêm nước.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn thấy một đôi tay trắng nõn đặt chiếc ly bên tay mình, lặng lẽ thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm việc.
Thi Nhân đứng một lát, cảm thấy hơi mệt mỏi, bèn lén lút nhìn người đàn ông kia một chút, sau đó lặng lẽ ngồi lên sofa.
Một tiếng sau, Tiêu Khôn Hoằng bận rộn xong, tiện tay cầm ly lên uống một ngụm nước, sau đó mới thấy Thi Nhân cũng ở đây.
Anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái đang ngủ say trên sofa.
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục uống nước, tầm mắt vẫn dừng lại trên người Thi Nhân: thật ngốc, rõ ràng mới nạo thai mà còn bị Tiêu Vinh đưa đến công ty, cô không muốn sống nữa hả? Kiêng cữ mà không kỹ, coi chừng để lại di chứng.
Lúc này, trợ lý đẩy cửa vào, Tiêu Khôn Hoằng giơ tay ngăn cản trợ lý lên tiếng.
Anh đứng dậy, hạ giọng nói: “Vào phòng họp."
Trợ lý gật đầu, nhìn thoáng qua Thi Nhân đang ngủ trên sofa, lập tức hiểu được ngay.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Tiêu Khôn Hoằng dừng bước: “Kêu người tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Để thấp thế không tốn điện à?"
Trợ lý há hốc mồm, chắc không đúng như anh ta nghĩ đâu nhỉ.
Mặt trời nhanh chóng xuống núi, Thi Nhân tỉnh lại từ trong giấc mơ, phát hiện mình vẫn còn ở trong văn phòng, lập tức bật dậy.
Sao Sao cô lại ngủ mất tiêu rồi?
"Tỉnh rồi hả? Ngủ trên sofa của tôi có thoải mái không?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...