Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ


Chương 318
Thời gian trôi qua rất nhanh..
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng trở về tập đoàn Quang Minh, anh không khác gì cho mọi người uống một viên thuốc an thần.

Liên tục là những lời mời, hội nghị, hợp tác.
Trước đây khi tập đoàn xảy ra chuyện, rất nhiều dự án bị dừng, ngưng trệ, huỷ bỏ, những việc này đều cần Tiêu Khôn Hoằng quyết định xem phải xử trí ra sao.
Tuy rằng Tiêu Khôn Hoằng mong sớm được rời đi một chút, nhưng đợi đến khi trợ lý Tiêu nhắc nhở thì anh mới nhận ra đã đến giờ rồi.
Mà công việc còn chưa xử lý xong một nửa nữa.
Trợ lý Tiêu rót cho anh một ly nước ấm: “Nghỉ ngơi chút đi anh.”
“Ừ, đem những thứ không quan trọng cho chủ tịch tạm quyền xử lý, không quyết định được thì hẵng mang đến đây cho tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng bỏ lại công việc ngay lập tức.
Nếu như là trước đây, không chắc anh sẽ làm vậy.
Nhưng tình hình hiện giờ đã khác rồi.
Sau khi trải qua một lần cận kề cái chết, anh mới phát hiện ra có những thứ thật sự chỉ là vật chất không đáng được coi trọng.
Ví dụ như là công việc, làm chẳng bao giờ hết.
Trợ lý Tiêu gật đầu, hiện giờ anh Tiêu đã thay đổi rất nhiều, nhưng đây cũng là chuyện tốt.
Nỗ lực làm việc như vậy cuối cùng chẳng phải tất cả là vì cuộc sống đó sao.
Tiêu Khôn Hoằng sắp xếp một chút, sau đó mới đi vào phòng nghỉ ở phía sau, cẩn thận đẩy cửa, trông thấy trên chiếc giường đơn có một hình bóng nhỏ nhắn đang nằm.

Cô đang ngủ.
Phòng nghỉ vẫn giống hệt như trước, yên tĩnh, không hề có ai quấy rầy.

Có những lúc chỉ mình anh ở đây nghỉ ngơi, anh cảm thấy như mình bị cả thế giới quên lãng vậy.
Tiêu Khôn Hoằng đứng cạnh cánh cửa, ngắm nhìn người con gái đang ngủ say, cảm nhận từng nhịp thở của cô, vừa nãy trong lòng còn hơi bực dọc giờ dần dần đã bình tâm trở lại.
Thứ cảm giác này rất khó để hình dung, chính là vô cùng an tâm.
Trông thấy cô, anh thấy trong lòng rất yên tâm, khiến anh cảm thấy mình làm việc cả một ngày dài là xứng đáng.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi bên cạnh giường, nhìn dáng ngủ nghiêng người sang một bên của cô, anh giơ tay nhéo nhẹ lên mũi cô.
Thi Nhân chau mày né tránh bàn tay anh.
Anh dùng tóc cô chọc phá cô không biết chán, chẳng mấy chốc Thi Nhân đã tỉnh lại.

Cô vốn cũng ngủ không được sâu.
“Anh làm gì đấy?”
Thi Nhân vừa tỉnh giấc, giọng mũi khản đặc, ánh mắt ngơ ngẩn đáng yêu.
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên sâu thẳm, anh không nhịn được mà cúi xuống hôn cô.
Vừa hay đúng lúc chiều xuống, Thi Nhân ngủ mơ mơ màng màng, bị anh hôn một hồi lâu, cho đến khi quần áo bị cởi ra, cô mới hoàn hồn: “Tiêu Khôn Hoằng!”
“Ơi?”
“Đến giờ rồi, chúng ta phải đón con tan học.”
“Ừ, gọi một tiếng chồng đi, thì anh tha cho em.”
Hơi thở của Tiêu Khôn Hoằng ngày càng nặng nề hơn, anh cắn lấy bờ môi cô, tay vẫn đặt bên trong áo cô, không ngoan ngoãn mà di chuyển tới lui.
Cô bị bắt nạt đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, không có một chút khe hở để phản kháng nào cho cô cả.
Đồ xấu xa lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Tiêu Khôn Hoằng đè cô xuống: “Gọi dễ nghe vào, thì anh tha cho em”
“Em không gọi.”

“Vẫn bướng nữa à?”
Thi Nhân muốn phát điên lên.
Tiêu Khôn Hoằng nghiến răng : “Anh bảo trợ lý Tiêu đi.”
“Chồng ơi!”
Thi Nhân phát hoảng, cô chịu thua ngay, sau khi thốt ra hai chữ, cô mới xấu hổ ôm lấy mặt.
Đúng thế, quá lắm rồi.
Một bộ ngực to lớn áp vào lưng cô, âm thanh trầm ấm vang lên bên tai: “Dậy thôi.”
Thi Nhân cũng hiểu thời gian không thể dây dưa thêm nữa.
Cô đỏ mặt bật dậy, đẩy anh ra, cúi đầu sửa sang lại quần áo.
“Em có cần giúp đỡ không?”
Anh từ từ chỉnh trang lại cà vạt của mình, cổ áo cũng bị nhăn rồi.
Anh khoan khoái nhìn cô, biểu lộ tâm trạng vô cùng tốt.
“Cút!”
Thi Nhân thẹn quá hoá giận, chỉnh đốn lại quần áo xong xuôi nhìn anh, vừa xong thì là người đàn ông như thế kia, bây giờ đã trở lại dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, đồ mặt người dạ thú.
Dường như xé nát lớp ngụy trang của anh ra, thì đúng là còn lại lớp áo mũ bảnh bao chỉnh tề.
Hai người đi từ trong phòng làm việc ra, Thi Nhân trông thấy đống văn kiện trên bàn anh, nghĩ tới tình hình của tập đoàn, đúng ra anh phải đang rất bận rộn chứ.
Cô nhìn anh: “Công việc đã xử lý xong chưa?”
“Chưa, nhưng đến giờ tan làm rồi.”
Nét mặt của Tiêu Khôn Hoằng mang đầy vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, rõ ràng Thi Nhân trông thấy các phòng ban còn đang sáng đèn, hình như chưa có ai rời đi.

“Đều đang tăng ca ư?”
Thân làm ông chủ mà tan làm đúng giờ có phải không hay cho lắm không?
Tiêu Khôn Hoằng điềm tĩnh nói: “Anh để lương tăng ca của họ gấp 3 lần.”
“Quả nhiên các nhà tư bản đều như vậy, áp bức vô nhân tính.”
Thi Nhân lẩm nhẩm, sau khi đi vào thang máy, người đàn ông bên cạnh bỗng ghé sát vào tai cô: “Anh chỉ cho một mình em áp bức thôi.”
Ban đầu cô còn nghe chưa hiểu.
Nhưng khi cô trông thấy vẻ mặt gợi đòn của Tiêu Khôn Hoằng, thì cô mới biết anh đang nghĩ gì, thứ đàn ông không có lúc nào là không nghĩ chuyện xấu xa.
Tiêu Khôn Hoằng đưa cô rời khỏi tập đoàn Quang Minh.
Sau khi lên xe, Tiêu Khôn Hoằng trông thấy tờ báo đặt bên cạnh tay mình, anh bỗng lên tiếng: “ Em thấy anh và Mạc Đông Lăng ai đẹp trai hơn ?”
Thi Nhân trong thấy tờ báo kia, trên bìa chính là đoạn video phỏng vấn hai người họ.
Cô ngập ngừng: “Đều rất đẹp trai.”
“Câu trả lời nằm ngay trong mắt em, anh không so được với Mạc Đông Lăng đúng không ?”
Giọng nói này nghe có mùi nguy hiểm.
Thi Nhân mím môi: “Thì làm sao, anh tự ti hả ?”
Hoá ra Tiêu Khôn Hoằng cũng chú ý đến những chuyện cỏn con này, cô còn ngỡ đàn ông sẽ không để đâm đến mấy thứ này nữa chứ.
Người đàn ông bên cạnh cô khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Mấy hôm trước ở cuộc đấu thầu, em ngồi bên cạnh Mạc Đông Lăng, không ngừng khen anh ta đẹp trai, em thích kiểu giống anh ta hả ?”
“Ha ha ha, anh, anh sao thế ? Thi Nhân kinh ngạc.
Sao anh ấy lại biết được ?
Tiêu Khôn Hoằng nhét tờ báo vào tay cô, ép cô vào trong góc, ánh mắt thâm trầm: “Em có biết là anh ta cố ý không.”
Cố ý ?
“Mạc Đông Lăng bảo anh vậy à ?”
Thi Nhân ngàn vạn lần không ngờ được rằng Mạc Đông Lăng trông cao quý lạnh lùng thế mà lại có thể đi khắp nơi bịa chuyện như vậy.
“Hừ, thừa nhận rồi hả?”
Tiêu Khôn Hoằng nâng cằm cô lên : “Em thấy anh ta tốt hơn anh hả ?”
“Chắc chắn là không rồi.”

Thi Nhân nuốt nước bọt, nặn ra một nụ cười, khuôn mặt đáng thương nhìn anh :“ Lúc đó em chỉ vì muốn nịnh bợ anh ta, những lời nói ra đều không phải thật lòng.”
“Ừm ?”
“Thật đó, anh phải tin em.

Lúc đó chẳng phải là chúng ra đều vì dự án của nhà họ Mạc đó sao, kiểu gì em cũng phải tán dương anh ta một chút chứ.

Nhưng mà trong lòng em, anh là đẹp trai nhất, anh ta làm sao mà dám so với anh được.”
Thi Nhân tuôn ra một tràng những lời có cánh : “Hơn nữa, em không thích người nước ngoài.”
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng vẫn không hề rời khỏi khuôn mặt Thi Nhân, trông thấy sự chột dạ trong mắt cô, lại còn liều mạng tìm lí do giải thích.
Thật là đáng yêu muốn chết.
Anh cuối cùng cũng không kìm được mà cúi đầu hôn cô, không muốn nghe cô liến thoắng không ngừng như một con vẹt nhỏ nữa.
“Ưm ưm…”
Thi Nhân phản kháng một chút, cuối cùng vẫn bị hôn đến mềm nhữũn, cô đỏ mặt dựa vào lòng anh, hồi lâu sau vẫn ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên.
Trên xe không có tấm chắn, đằng sau rất dễ trông thấy.
Tuỳ là Tiêu Khôn Hoằng đã ép cô vào tận trong góc, cơ bản là đã che hết cơ thể cô, nhưng Thi Nhân vẫn cảm thấy xấu hổ.
Tâm trạng Tiêu Khôn Hoằng rất vui vẻ, ánh mắt anh đảo một vòng quanh chiếc xe, anh cảm thấy mình phải lắp một miếng chắn mới được.
Trước đây anh nghĩ mấy thứ này chẳng có tác dụng gì, anh không làm gì lung tung trong xe cả.
Nhưng mà bây giờ, anh nghĩ mình phải lắp một cái, chẳng may thì sao ?
Thi Nhân còn chưa hay biết anh đang âm mưu chuyện gì, nếu như cô biết được, cô chắc chắn sẽ ngăn anh lại.
Tại sao khi mới bắt đầu tên đàn ông nào cũng lòng người dạ thú, nhưng sau cùng đều lộ ra bản tính, không phải muốn làm chuyện xấu xa, thì là đang trên đường làm chuyện xấu xa rồi.
Chiếc xe vẫn bon bon tiến về phía trước, chạy về hướng trường mẫu giáo.
Bỗng nhiên trợ lý Tiêu ở ghế lại phụ nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nét mặt anh đột ngột thay đổi, anh quay đầu lại nói: “ Anh Tiêu, bắt được Tiêu Vinh rồi.”
Thi Nhân bất ngờ ngước mắt lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui