Phòng bệnh lặng ngắt như tờ.
Tiêu Khôn Hoằng quay sang phức tạp nhìn Thi Nhân, khuôn mặt cô vẫn đỏ au,hơi rượu vẫn chưa tản hết.
Anh nhớ tới bữa tiệc hôm nay, cô gái ngốc này đã thay mình chắn rượu, rõ ràng không thể uống mà vẫn cố tình uống thật nhiều.
Rõ ràng anh không nhờ cô giúp mình, thế mà cô lại ngu ngốc tự giúp anh nói chuyện, chặn ống kính phóng viên.
Thật ngốc!
Trái tim luôn lạnh lẽo của Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên dao động.
Nhưng bây giờ cô lại mang thai một đứa con hoang, còn hẹn làm phẫu thuật phá thai! Thi Nhân ơi là Thi Nhân, rốt cuộc cô muốn gì? Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy mình không hiểu người phụ nữ này.
“Cậu chủ, nếu cô Nhân đã hẹn phẫu thuật thì không bằng hôm nay chúng ta giúp cô ấy làm phẫu thuật luôn đi.
Dù sao cũng phải làm, suy nghĩ không bằng hành động."
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng phức tạp, không nói lời nào.
Thật lâu sau, trợ lý mới thử thăm dò: “Vậy tôi kêu y tá tới đây đưa cô ấy đi nhé."
“Không cần.” Tiêu Khôn Hoằng từ chối, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng bệnh: “Để cô ấy tự lựa chọn đi.”
Thi Nhân, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô.
Cô phải nắm chắc đấy nhé.
Hôm sau, Thi Nhân đầu nặng chân nhẹ tỉnh lại.
Cô nhìn cảnh tượng chung quanh, lúc này mới phát hiện mình đang bệnh viện.
Cô phản xạ xoa bụng, chẳng lẽ Tiêu Khôn Hoằng đã biết? Làm sao bây giờ, đáng nhẽ cô không nên uống say mới phải!
Trong lúc Thi Nhân đang hoảng hốt thì chị gái y tá vào phòng: “Nếu cô không sao thì có thể xuất viện được rồi.
Sau này uống ít rượu thôi."
"Tôi chỉ uống rượu nhiều thôi hả? Không phát hiện nguyên nhân khác chứ?" Ví dụ như là mang thai.
Mời đọc truyện trên truyen8 8.net
"Không.
Cô còn muốn bị bệnh gì nữa hả?”
Thi Nhân cười gượng: “Tôi chỉ hỏi xíu thôi mà.”
Lúc này cô mới bình tĩnh lại.
Xem ra mình còn chưa bại lộ, suýt nữa khiến cô sợ chết khiếp.
Thi Nhân sửa soạn lại tâm tình rồi rời khỏi bệnh viện.
Ba ngày sau cô phải đến đây làm phẫu thuật phá thai.
Nghĩ đến điểm này, cô lại cảm thấy hụt hẫng.
Lúc cô rời khỏi bệnh viện, đám phóng viên lén chụp thật nhiều ảnh, tìm góc độ cố ý khiến cô trông thật xấu xí, trên ảnh Thi Nhân tiều tụy, không trang điểm gì, ăn mặc cũng rất phổ thông, dù sao trông rất ốm yếu.
Thi Nhân còn chưa đến công ty thì trên mạng đã đăng tin cô bị ốm, đêm khuya nằm viện một mình.
Hai chữ “đêm khuya" bị phóng to như thể ám chỉ gì đó.
Lúc vào tập đoàn, Thi Nhân cứ cảm thấy đồng nghiệp đang âm thầm quan sát mình.
Cô cảm thấy không quá thoải mái, đành phải cúi đầu ép mình đừng bận tâm nhiều đến thế.
Cô có linh cảm chẳng lành, mở di động ra thì quả nhiên thấy tin giải trí trang nhất: Giải mã bí mật người vợ thứ tư đêm khuya nằm viện, có lẽ là không chịu nổi sở thích của Tiêu Khôn Hoằng.
Thi Nhân tức giận đến mức muốn đập điện thoại.
Rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Còn ảnh chụp nữa, chụp cô trông thật xấu xí, cứ như là phụ nữ trung niên tiều tụy vậy.
Nhưng mấy thứ này đều là giả! Đúng là nhỏ không học lớn làm nhà báo! Chẳng trách lúc cô đến công ty, đồng nghiệp lại nhìn cô bằng ánh mắt là lạ.
Lúc này, trợ lý xuất hiện: “Cô Nhân, cậu chủ kêu cô qua đó một chuyến."
Thi Nhân hít sâu một hơi rồi cất điện thoại, trực tiếp vào văn phòng tổng giám đốc.
Cô lén lút nhìn vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng, chắc hẳn anh ta cũng đã biết chuyện trên internet.
Nếu không phải cô đích thân trải qua thì có lẽ cô cũng sẽ tin vào lời báo chí.
Dù sao từ trước tới giờ, Tiêu Khôn Hoằng vẫn cho mọi người ấn tượng như vậy.
Nhưng đó đều là giả dối.
"Trước khi ra khỏi nhà, cô không soi gương hả? Sắc mặt tái nhợt như xác chết mà còn dám tới công ty đi làm à? Cô thấy chuyện này còn chưa đủ lớn nên muốn đến công ty ngất xỉu mấy lần, chứng thực tin tức tôi ngược đã cô chứ gì?"
Thi Nhân bị anh ta mắng té tát, không khỏi mím môi giải thích: “Xin lỗi, tôi không biết phóng viên ở đó.
Lần sau tôi sẽ chú ý."
"Hừ, tôi thấy cô cố ý thì có.”
Thấy cô ngoan ngoãn nói xin lỗi, Tiêu Khôn Hoằng như đấm vào cục công, trông như thể mình mới là kẻ cố tình gây sự.
Nhưng sắc mặt của Thi Nhân thực sự không khỏe, đôi môi không có chút máu.
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nói: “Cút về nhà nghỉ ngơi ba ngày, đừng đi làm, miễn cho người khác nói tôi ngược đã cô."
Thật ngốc, hôm nay anh lại ép cô phải đến công ty, chẳng lẽ cô không thể lanh lợi một chút sao? Hay là trong mắt cô, mình chính là kẻ máu lạnh bạc tình?
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng tràn đây bất mãn.
Huống chi ba ngày nghỉ chắc cũng đủ để cô làm phẫu thuật.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...