Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ


Chương 180
“Tại sao phải nói cho ông ấy biết? Nếu ban đầu ông ấy đã làm tổn thương em như vậy rồi thì những hậu quả này ông ấy buộc phải gánh chịu.

Huống hồ, không phải em đã từng thề sẽ không bước chân vào cửa nhà họ Tiêu nữa hay sao? Sao tôi có thể để cho em vi phạm lời thề của mình được chứ.”
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng vô cùng sắc lạnh: “Em yên tâm.

Tôi đảm bảo, phần di sản được thừa kế của Hải Đào cũng sẽ không ít hơn tôi đâu.”
“Tôi, đây là ý kiến của tôi.”
“Thi Nhân, em sẽ không cảm thấy là tôi rất tàn nhẫn đấy chứ? Biết rõ chân tướng sự thật nhưng vẫn lừa gạt ông cụ.

Tôi không có cách nào tha thứ cho ông ấy được, còn gây ra tổn thương cho đứa nhỏ.”
Ánh mắt người đàn ông trầm trầm, giọng nói hạ thấp xuống.
Thi Nhân liền vội vàng nói: “Tôi sẽ không thấy vậy đâu.

Tôi biết là anh vì muốn tôi và con không bị quấy rầy.”
Đến bây giờ, làm sao cô có thể trách anh được chứ.
Điều cô lo lắng bây giờ chính là, sau khi Tiêu Khôn Hoằng biết mình lừa anh, liệu người đàn ông này có tức giận không”
Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên lộ ra nụ cười, giống như sương khói tản ra trong không khí: “Vậy là đủ rồi.”
Anh có thể không quan tâm bất kỳ ai, chỉ quan tâm một mình cô.
“Tôi, tôi vào bếp xem xem sao.”

Thi Nhân vừa nhìn thấy ánh mắt thâm tình của anh liền chạy mấy dép, tim không kiềm chế được đập thình thịch, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô sợ sau khi đối mặt sẽ không che giấu nổi nhiều chuyện.
Thi Nhân đi vào trong phòng bếp, thấy Diệp Tranh đang rửa rau, động tác vô cùng hời hợt.
Cô đi tới: “Để chị làm cho.”
“Không không chị dâu, chị cứ để em.

Chị ra ngoài ngồi đợi là được rồi.

Sao có thể để cho chị, ngay ngày đầu tiên bước chân vào nhà, đã phải xuống bếp chứ.”
“Chị sợ em rửa hỏng rau mất.” Diệp Tranh bị chê: “…”
Sau khi Thi Nhân tới thì Diệp Tranh trở thành một người nhàn hạ.

Anh ta vừa nhìn vừa nói: “Chị dâu, thực ra thì có chuyện này em không biết có nên nói hay không.”
“Chuyện gì?”
“Tuần sau là sinh nhật anh rồi.”
Thi Nhân dừng lại: “Thật không?” “Đúng vậy, em còn lừa chị làm gì, thế nhưng từ trước đến giờ anh không tổ chức sinh nhật bao giờ.” Diệp Tranh đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Bởi vì cha mẹ của anh qua đời vào đúng ngày đó, vậy nên đó cũng là ngày giỗ của họ.”
Thi Nhân ngây ra, không phải chỉ có phim truyền hình mới có những tình tiết thế này thôi sao”
“Anh chưa nhắc đến bao giờ, cũng không nói với ai, thế nhưng lần nào em cũng cảm thấy khó chịu, anh vẫn luôn cô đơn một mình, người nhà họ Tiêu thì chị cũng thấy rồi đấy.”
Thi Nhân cụp mắt nhìn cái nồi trước mặt, bỗng chốc rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Diệp Tranh hít mũi: “Chị không ngửi thấy mùi cháy sao?”

Bây giờ Thi Nhân mới hoàn hồn, nhìn chỗ đồ ăn bị khét, vội vã tắt lửa.
Vừa nãy cô thất thần mất một lúc.
Cô vừa rửa nồi vừa nói: “Vậy cậu muốn tôi làm gì?”
“Cùng anh ấy ăn sinh nhật, trước đây lúc anh ấy ăn sinh nhật đã mất đi người thân, em mong anh ấy có thể cùng ăn sinh nhật với bạn bè, người thân một lần, bước ra khỏi ám ảnh tâm lý.”
Thi Nhân dừng lại, không nói lời nào.
Diệp Tranh nghẹn ngào: “Thôi vậy, coi như em chưa nói gì, không thể miễn cưỡng chị được.”
“Không phải, chị có nói không đồng ý đâu.” Thi Nhân lau khóe mắt: “Đến lúc đó cần làm gì, chị sẽ dốc sức phối hợp.”
Thật ra, cô không hiểu gì về Tiêu Khôn Hoằng.
Không hiểu về quá khứ của anh, cũng không biết anh rốt cuộc là người có tính cách như thế nào.
Dường như cô cũng chưa thật sự nghiêm túc tìm hiểu về anh.
Sau khi cơm được nấu xong, Diệp Tranh đột nhiên có điện thoại, anh ta thử một miếng cá: “Thật tiếc không được ăn đồ chị nấu, em còn có việc phải đi trước, mọi người cứ ăn từ từ nhé.”
“Thật sự không ăn nữa sao?”
“Không ăn nữa.”
Thi Nhân nhìn theo bóng lưng của Diệp Tranh, cô chỉ đành ngồi xuống: “Xem ra chỉ còn hai chúng ta rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng biết Diệp Tranh là cố tình chừa thời gian cho bọn họ ở chung với nhau.
Mặt anh không đổi sắc: “Mặc kệ nó.”
Lúc ăn cơm, Thi Nhân để ý thấy Tiêu Khôn Hoằng tránh rau cần, cô vô ý thức nói: “Ba đứa trẻ cũng giống anh, đều ghét ăn rau cần.”
Vừa dứt lời, cô sửng sốt, cẩn thận nhìn anh một cái.


Tiêu Khôn Hoằng run rẩy khóe miệng: “Xem ra tôi rất có duyên với trẻ con.” Dáng vẻ rất giống anh, cũng rất quen thuộc với anh.
Thật đáng tiếc, đáy mắt của anh hiện lên vẻ ảm đạm.
Thi Nhân tiếp tục cúi đầu ăn cơm, anh là cha ruột của con tôi, đương nhiên là giống rồi.
Sau đó, Thi Nhân căn bản đều ăn cơm ở nhà đối diện, mấy ngày trước thì tự làm, sau đó thì yên tâm thoải mái ăn chực.
Chủ yếu là dì nấu ăn cho Tiêu Khôn Hoằng nấu đồ ăn quá ngon, chí ít ngon hơn đồ cô làm.
Công ty của Thi Đằng Sùng bị đóng cửa hoàn toàn, rồi bị thế chấp.

Chuyện này còn làm cho người ta xôn xao trong một khoảng thời gian, chủ yếu là vì khi được phỏng vấn, Thi Đằng Sùng nói rằng con mình bất hiếu, trơ mắt nhìn công ty của mình đóng cửa cũng không ra mặt hỗ trợ.
Mọi người nhao nhao hóng hớt: Vương Ngọc San bất hiếu, vô tình vô nghĩa trơ mắt nhìn cha mình phá sản thiếu nợ.
Lúc đầu Vương Ngọc San không biết, nhưng lúc cô ta đi ra ngoài dạo phố thì bị thợ săn ảnh hỏi về chuyện này, giận điên cả người.
Cô ta không giúp đỡ là như thế nào, trước giờ công ty của Thi Đằng Sùng nợ cô không biết bao nhiêu tiền.
Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt của cô ta, người nhà họ Thi gia không thể buông tha cho cô ta sao”
Vì cô ta có một người mẹ bị rò rỉ video bê bối, đi đến đâu cũng bị người ta chế giễu, ông cụ liên tục khó chịu nhìn cô ta, cô ta sắp điên rồi.
Vương Ngọc San suy sụp trở lại phòng trọ của mình, có một người đàn ông phế vật đang ngồi trên ghế sa lon – Châu Chính Bách.
“Vợ, em về rồi à.”
“Ai là vợ của anh!”
Vương Ngọc San đẩy tay Châu Chính Bách ra, vẻ mặt không vui: “Tin tức mà tôi nói anh tra sao rồi?”
“Tra được rồi, sau khi Tiêu Khôn Hoằng xuất viện thì được đưa đến khu biệt thự Thiên Thượng số một, làm hàng xóm đối diện với Thi Nhân.

bọn họ thường xuyên ăn cơm chung với nhau.

Đồng thời, anh còn tra ra được trợ lý của Tiêu Khôn Hoằng đặt rất nhiều đồ chơi cho trẻ con, đưa đến khu biệt thự Thiên Thượng số một, em đoán là chuẩn bị cho ai?”
Vương Ngọc San hung hăng ném đồ trong tay xuống đất: “Tôi biết ngay ba cái đứa tạp chủng kia sẽ trở thành vướng bận mà.


Mạng của Thi Nhân cũng dai thật, lúc trước tôi còn nhớ rõ ràng đứa bé trong bụng của cô ta đã mất rồi, tại sao vẫn còn?”
Cô ta nghĩ mãi mà không ra chuyện này.
Tại sao Thi Nhân không chết, còn sinh ra con của Tiêu Khôn Hoằng, nếu để cho ông biết, chẳng phải cô ta sẽ mất đi tất cả”
Ánh mắt của Vương Ngọc San tối đi: “Phải nghĩ cách mới được.”
“Anh có cách đây, cô giáo ở nhà trẻ đó có quan hệ không tệ với anh, nếu em chịu chỉ một số tiền lớn, để cô ta làm ra một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn, làm cho ba đứa tạp chủng kia chết đi, sau đó chẳng phải sẽ không còn cửa tranh giành với con của chúng ta sao?”
“Tôi có thể đưa tiền, nhưng nhất định phải làm việc cho đàng hoàng.”
Bỗng nhiên tâm trạng của Vương Ngọc.
San thay đổi tốt hơn rất nhiều, cô ta lấy điện thoại di động ra nhìn hình ảnh trang sức do trợ lý gửi tới, nghĩ thế nào đều cảm thấy không thể nào hài lòng.
Đây là để sau khi cô ta kế thừa di sản, có trường hợp quan trọng thì sẽ đeo.
Cô ta chợt nhớ tới điều gì đó, khóe miệng lạnh lẽo cong lên: Con điếm Thi Nhân không phải là nhà thiết kế trang sức à”
Ngày thứ hai, Thi Nhân nhận được một đơn đặt hàng đặc biệt.
Vào lúc cô nhìn thấy tên của người đặt hàng, bỗng nhiên lộ ra nụ cười sâu xa, chờ lâu như vậy, rốt cuộc Vương Ngọc San đã không nhịn nổi, muốn lộ diện.
Vẫn chưa kế thừa di sản mà đã muốn đến diễu võ giương oait Thi Nhân đặt giấy tờ xuống: “Được, hẹn gặp khi nào đây?”
Kiểu trang sức đặt thiết kế riêng như thế này đều cần nói chuyện thảo luận riêng với khách mới có thể biết khách yêu cầu như thế nào.
Lúc chiều, Vương Ngọc San mặc một thân hàng hiệu vênh váo tự đắc tới công ty, thi thoảng lại hất tóc hất cằm.
Rất nhiều người đều đang nhìn Vương Ngọc San làm trò lố bịch, đồng thời cũng phải hâm mộ con của cô ta sắp kế thừa lão gia tử di sản.
Phòng khách.
Thi Nhân cầm giấy tờ đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Vương Ngọc San dẫn theo trợ lý, còn đeo kính râm làm ra vẻ thời thượng.
“Tôi phải gọi cô là cô Mạc, hay là cô Thi đây?”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận