Trong ấn tượng của An Kỳ, bà là một người phụ nữ rất phúc hậu, tốt bụng. Mặc dù hai người họ không có tổ chức đám cưới nhưng từ khi mang thai toàn bộ thời gian của An Trác đều dành hết cho hai mẹ con, chuyện này cô biết bởi nghe ba cô kể là có một khoảng thời gian ông ta không thường hay có mặt ở Thương Thịnh.
An Trác va Ngô Ánh Đồng cũng vì đứa con mà mới quyết định đi đăng kí kết hôn, cho đứa bé có đầy đủ cả cha lẫn mẹ. Bà không hay đến nhà họ An chỉ thường xuyên ở nhà hai người, sống cuộc sống hai người. An Kỳ không có ác cảm với bà, thậm chí là cô còn rất quý Ngô Ánh Đồng. Đã nhiều năm tưởng như sẽ không bao giờ gặp lại.
An Kỳ và Tả Dật nhẹ bước đến đó, lúc đến gần cô mới nhìn kĩ được Ngô Ánh Đồng, trong bà có vẻ tiền tụy đi rất nhiều.
“Cô.”
Chỉ là môt tiếng chào đơn giản nhưng sự quý mếm khi gặp lại trong chốc lát ùa về. Ngô Ánh Đồng nhìn hai người trước mắt, người con gái này hồi đấy hai chị em rất thân thiết, nếu như ai không biết lại tưởng họ là chị em ruột thịt. Một tiếng “cô” vừa rồi cũng đủ để thấy được An Kỳ vẫn còn coi bà là người nhà họ An, mặc dù cũng không còn sống cùng với An Trác nhưng cô lại không vì thế mà hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với bà. Trong lòng chợt cảm thấy chua xót:
“Tôi cũng đã không còn là vợ của chú cô nữa rồi. Vẫn nên gọi một tiếng cô Đồng thì hơn.”
Bà không phải là không muốn nhận lấy tiêng “cô” thân thiết kia, nhưng vừa rồi cũng đã nói hiện giờ giữa bà và người nhà họ An cũng đã không còn quan hệ gì nữa rồi, đến một sợi dây giằng buộc là đứa con của hai người cũng đã không còn. An Kỳ cũng nhận thấy được sự khách sáo trong câu nói của bà, cô cũng không muốn làm khó:
“Cô Đồng.”
Ngô Ánh Đồng gật đầu một cái. Anh kỳ nhìn sang phần mộ của An Tuệ Như, người em duy nhất của cô. Bản thân cũng không ngờ rằng An Tuệ Như lại cũng có tình cảm với Trương Tử Hùng, đến lúc biết thì lại là An Trác nói ra.
“Con bé lúc đó suy nghĩ quả thực rất bồng bột. Không ngờ hai chị em lại cùng đi thích một người.” Ngô Ánh Đồng nói.
An kỳ chợt cảm thấy chua xót, dường như bản thân đã vô tình chạm đến nỗi đau của Ngô Ánh Đồng. Khi nhìn thấy bà đâng ngồi cạnh bia mộ của An Tuệ Như, ánh mắt vẫn còn chứa đựng sự đau đớn, thương xót nỗi lòng mất con, không ngờ con bé lại chọn cách ra đi như vậy.
Ngô Ánh Đồng bất giác nhìn sang người đứng cạnh An Kỳ:
“Đây là bạn trai của con sao?”
Lúc đầu bà định gọi một tiếng An tiểu thư, nhưng khi lời vừa đến miệng lại đổi thành là con, dù sao cô cũng không có lỗi gì với bà, chỉ tiếc là con gái bà lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy.
Tả Dật bên cạnh đột nhiên bị chỉ điểm, anh nhìn người phụ nữ trước mắt, không đợi An kỳ giới thiệu với bà anh đã lên tiếng:
“Cô Đồng, tôi là bạn trai của An Kỳ, Tả Dật.”
Anh nhìn Ngô Ánh Đồng thầm đoán bà cũng chỉ ngang tuổi với mẹ mình vì thế anh mới gọi bà là cô Đồng, không phải là ý nghĩa trong câu của An kỳ vừa rồi. An Kỳ bên cạnh có chút do dự, không biết là cô có nên nói với bà về Tả Dật hay không, cô sợ khi nói anh là em họ của Trương Tử Hùng bà sợ không chịu được sự đả kích này.
An Tuệ Như không biết Trương Tử Hùng là con trai của Trương Đăng Ninh và bà Tả Diên Nghi, chỉ đơn giản là con bé không điều tra về bối cảnh của anh, chỉ có tình cảm với anh. Chuyện về bối cảnh, cũng chỉ có mình An Trác là biết. Vì thế mà khi nhìn thấy Tả Dật bà cũng coi anh là người đàn ông bình thường, An Kỳ vô tình rơi vào tình thế khó xử.
“Tôi là em họ của Trương Tử Hùng.”
Trong lúc cô đang suy nghĩ rối rắm thì người bên cạnh đột nhiên nói một câu. An Kỳ ngạc nhiên quay ngoắt sang nhìn anh, đáng nói phải là Ngô Ánh Đồng. Khi nghe xong câu này gương mặt bà bỗng trắng bệch, không phải vì đứng gió quá nhiều mà là vì quá kinh ngạc với người ocn trai trước mắt.
Em họ của Trương Tử Hùng.
Câu nói này vẫn luôn ở trong đầu bà, hai tay bỗng run rẩy như không tin:
“Cậu, cậu vừa nói sao?”
Ngô Ánh Đồng nhì anh không có ý định trả lời câu hỏi của mình, bà bỗng nhìn sang An kỳ nãy giò vẫn nhìn Tả Dật. Bà một bước tiến đến gần hơn nắm lấy một tay của cô. Bị nắm bất ngờ An Kỳ ngjac nhiên nhìn bà:
“An Kỳ, có phải con, con không biết đúng không?”
Vì lúc đầu Ngô Ánh Đồng tay đã run nên khi nắm lấy cô cũng khiến tay An Kỳ bất giác run theo. An Kỳ cầm tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay của bà như trấn an.
“Cô Đồng, trước cô bình tĩnh đã, nghe con nói.”
Ngô Ánh Đồng định hỏi gì đó nhưng chợt nhớ lại, An kỳ là ai mà lại không biết về chuyện Tả Dật là em họ của Trương Tử Hùng. Ba cô là người nắm quyền điều hành Thương Thịnh, tin tức ắt hẳn là sẽ nhiều chứ không ít.
“Tại sao con lại dẫn người này đến đây?’
Ngô Ánh Đồng hỏi An Kỳ. Câu vừa rồi coi như bà đã có đáp án của mình. Bà giờ chỉ muốn biết rằng khi đã biết chuyện tại sao cô lại còn ẫn người tới nơi này.
“Cô Đồng, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu. Cô bình tĩnh lại đã.”
Thấy bà có gì đó không như lúc đầu, An kỳ tiếp tục trấn an bà. Cô biết là bà đã bị đả kích vì câu nói của tra Dật. Ngô Ánh Đồng ánh mắt mờ mịt nhìn cô:
“Con cũng biết Tuệ Như vì đâu mà chết, người này đến là muốn phá hoại sự yên bình của Tuệ Như sao?”
Cũng có thể là vì đả kích nên mới nói vậy, Tả Dật chợt nhíu mày, anh nào có ý định quẫy nhiễu một người đã chết, suy nghĩ của bà cũng quá hoang đường rồi.
An Kỳ nói:
“Không có chuyện này đâu, hôm nay anh ấy đến là đi thăm mộ anh mình, không có chuyện như cô nghĩ đâu.”
Ngô Ánh Đồng sao có thể tin lời An Kỳ ngay được, người ở trước mắt, lẽ nào lại muốn mạng đồi mạng, con gái bà dù sao cũng đã chết rồi.
“Cậu Tả, cậu tới là muốn trả thù đúng không. Con gái tôi cũng đã chết rồi, cậu còn muốn gì?”
Bà hai lần kết tội anh, người rộng lượng đến mấy cũng không thể chấp nhận được, huống hồ Tả Dật lại không phải là người rộng lượng gì nhiều. Nhưng anh cũng không phải là người không hiểu chuyện.
“Cô Đồng, cô hiểu lầm rồi.”
Ngô Ánh Đồng nhìn anh:
“Hiểu lầm gì?”
Tả Dật đi tới buông cánh tay của bà ra khỏi An Kỳ rồi kéo cô về phía mình. Anh biết bà sẽ khôn làm thương cô nhưng khi nhìn thấy cánh tay của cô bị giằng co thì thật sự anh không nhìn nổi. Cú đầu nhìn xuống một mảng đỏ ửng trên cổ tay, châm mày bỗng nhíu chặt lại.
“Chuyện hôm nay không liên quan gì đến chuyện trả thù, tôi chỉ muốn đến thăm mộ anh trai mình, không có bất cứ điều gì liên quan đến con gái cô Đồng.”
Ngô Ánh Đồng nhìn anh rồi lại xuống cảnh tay đỏ ửng vì bị mình nắm chặt của An Kỳ. Như không tin mà nói:
“Cậu nói thật chứ?”
Tả Dật cũng không muốn tiếp tục về chủ đề này, nhìn bà nói:
“Nếu như thật sự tôi có ý định trả thù thì không sẽ không để đến tận bây giờ.”
Nói xong không đề bà nói thêm câu nào anh dứt khoát cầm tay An Kỳ xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...