Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Về đến Thương Thịnh, An Kỳ vừa mở cửa bước vào thì thấy Bách Dạ đang mang tài liệu tới đứng ở trong phòng. An Kỳ nãy giờ vẫn còn mải suy nghĩ những lời mà Tả Dật nói trong bệnh viện, cô cảm thấy quá đột ngột. Khi thấy Bách Dạ đứng đó lúc này cô mới định thần lại được.

"Chủ tịch."

An Kỳ đi đến bên bàn làm việc ngồi xuống, hương thơm từ cốc cafe trên bàn khiến cô cảm thấy dễ chịu không ít, cafe vẫn còn nóng, những làm khói trắng bốc lên toả ra hương thơm thoang thoảng. An Kỳ cầm lên uống một hớp rồi nói:

"Ba tôi biết rồi đúng không?"

Từ sáng mặc dù An Kỳ không có nhận lấy một cuộc gọi nào của ba nhưng cô hiểu rõ ông, thừa biết gọi cho cô thì cô cũng không có nói thật, chi bằng gọi thông qua Bách Dạ.

"Bọn họ đã thông báo cho ông chủ biết. Hỏi tôi về chuyện của chủ tịch, tôi bảo cô đã đến đây từ sáng."

Dừng lại một lúc Bách Dạ nói tiếp:

"Ông chủ muốn tôi chuyển máy cho cô, tôi có nói là cô đang có việc phải giải quyết nên không tiện nghe."


An Kỳ có chút ngạc nhiên, dù sao Bách Dạ cũng là một tay ba cô nuôi dạy, anh đi theo ba cũng đã từng ấy năm nhưng cũng không ngờ là anh sẽ nói giúp cô. An Kỳ có chút yên tâm, không có hỏi chuyện này nữa, Bách Dạ cũng ra ngoài xử lý công việc của mình.

Nhìn đống tài liệu trên bàn, An Kỳ giờ phút này cũng không để tâm được đến nó, trong đầu cô toàn là chuyện xảy ra sáng nay. An Kỳ ngàn lần cũng không nghĩ đến việc Tả Dật vậy mà lại trực tiếp đề xuất chuyện quen nhau với cô, thậm chí còn thổ lộ nữa. An Kỳ bỗng cảm thấy cô hoàn toàn không hiểu gì về người đàn ông này, suy nghĩ cũng mất nửa ngày, cô có nên nhận lời anh không.

Đến đầu giờ trưa, An Kỳ giải quyết cũng gần xong một nửa công việc, hiện tại cả người đều nhức mỏi. Đang định đứng lên vươn vai vài cái thì cô bỗng nhận được tin nhắn của Hạ Lâm:

"Đi ăn không?"

Cũng đang có chuyện muốn nói với cô bạn thân nên An Kỳ nhận lời đi ăn cùng Hạ Lâm. Hai người họ chọn một quán ăn đơn giản, hôm nay cả hai đều có ngẫu hứng muốn ăn mì vằn thắn. Sau khi món của họ được đưa lên, Hạ Lâm nói:

"Có bị hai bác phát hiện không?"

An Kỳ vừa ăn hai miếng vừa nói:

"Haizz, ba mình lần này xem ra làm chặt rồi, giờ không có gì là ông không biết cả."

Nói vậy Hạ Lâm cũng hiểu là bị phát giác ra rồi. Ăn tiếp vào miếng, An Kỳ ngập ngừng mở lời:

"À có chuyện này, tớ muốn kể."

Hạ Lâm nhìn cô vậy mà mãi không thấy An Kỳ nói gì thêm:

"Chuyện gì vậy?"

An Kỳ vẫn im lặng phải mất một lúc lâu cô mới nói:


"Tả Dật muốn làm quen với tớ."

Hạ Lâm đang ăn dở một miếng thì bị câu nói của cô làm sặc ho khan vài tiếng, An Kỳ đi đến vỗ vào lưng Hạ Lâm mới hết.

"Cậu nói sao? Làm quen?"

An Kỳ gật gật đầu, kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Hạ Lâm vẫn còn há hốc miệng khi nghe An Kỳ kể xong. Một lúc sau Hạ Lâm nghiêm túc hỏi:

"Cậu nhận lời chứ?"

Vẻ mặt của Hạ Lâm An Kỳ cũng hiểu nhưng điều cô nghĩ lại khác hoàn toàn với Hạ Lâm. Cô là đang lo lắng An Kỳ sẽ nhận lời Tả Dật, cô không muốn bạn mình phải chịu sự đau khổ thêm nữa, một lần là quá đủ rồi.

"An Kỳ, nghe tới nói."

Hạ Lâm đột nhiên nắm lấy tay cô vẻ mặt nghiêm túc:

"Cậu nhất định phải suy nghĩ chuyện này cẩn thận, đừng vì xúc động nhất thời mà làm gì phải hối tiếc. Tớ thực sự không muốn điều đó xảy ra."


Cô vô cùng lo cho An Kỳ. Hạ Lâm không thẳng thừng mà nói cô đừng nhận lời Tả Dật, điều Hạ Lâm muốn là hính bản thân An Kỳ phải suy nghĩ thật kĩ, bản thân phải tự phát hiện thấy, có việc gì xảy ra thì cô sẽ luôn ở cạnh An Kỳ, một bước cũng không rời.

Đang định nói với Hạ Lâm thì An Kỳ nhận được tin nhắn.

Là Tả Dật gửi đến.

"Tôi muốn em đến bệnh viện một chút."

Sau đó anh gửi thêm một tin:

"Lát nữa dù họ có nói gì thì em hãy cứ đứng bên cạnh tôi, không đối chấp với họ. Tin tôi."

An Kỳ đọc đến, anh nhắc tới "họ" là đang cố ý muốn nhắc nhở cô là ba mẹ anh có mặt ở đấy và họ muốn gặp cô. Hai chữ "tin tôi" khiến An Kỳ lệch đi một nhịp, cảm giác ấm áp đến lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui