Vì muốn giành thắng trong hạng mục lần này, An Kỳ mấy ngày nay hầu như đều làm việc đến tận khuya, tất cả mọi người trong tập đoàn đều đã tan ca nhưng riêng An Kỳ là người ở lại cuối cùng. Có lần Bách Dạ bảo với cô không cần phải quá liều mạng như vậy, nên chú ý sức khoẻ một chút, An Kỳ sao chịu nghe, năm lần bảy lượt cô bảo Bách Dạ về trước, còn mình sau khi xong việc sẽ về ngay. Dù có nói như thế nào thì cũng không có kết quả. Không riêng gì Bách Dạ mà tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều nhìn nhận được vị chủ tịch của họ đã cố găng như thế nào. Vì thế mà không ai bảo ai, mọi người ngay sau đó tất cả đều ở lại tăng ca. Đối với An Kỳ mà nói, hạng mục lần này là đánh dấu bước nhảy của Thương Thịnh, vô cùng quan trọng. Nếu như Thương Thịnh giành được hạng mục này thì chắc chắn tên tuổi sẽ như diều gặp gió. Bản thân An Kỳ đối với dự án Tâm Phúc là cô đã bỏ tất cả công sức của mình, liều mạng với nó để giành về Thương Thịnh. An Kỳ đã kêu Bách Dạ đi tìm hiểu, điều tra về tất cả những gì liên quan đến Tâm Phúc. Khoảng mấy ngày sau, Bách Dạ đã đưa cho An Kỳ một tập tài liệu, trong đó có ghi tất cả những giai đoạn cùng với những việc làm của Tâm Phúc, có cả vụ kiện 2 năm về trước, vô cùng chi tiết đầy đủ. Đọc tới đây, An Kỳ dường như khó hiểu, vụ việc lớn như vậy có ảnh hưởng trực tiếp nhưng tại sao Lăng Thị lại như là không bị tổn thất gì nhiều. Điều này quả thực không riêng gì An Kỳ mà hầu như tất cả tập đoàn trong giới kinh doanh đều có nghi vấn này. Đã 2 năm trôi qua nhưng chưa ai tìm hiểu được, vì vậy mà mọi người đã có cùng một kết luận rằng Lăng Thị đã bịp miệng nhà báo cũng như người trực tiếp tiếp nhận vụ kiện năm đó, điều này cũng không phải là không có lý.
Đang ngồi xem tài liệu, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới:
"Mời vào."
Người ngoài cửa nghe thấy liền đẩy cửa bước vào, An Kỳ lúc này mới ngửng đầu nhìn đối phương, thấy người trước mặt cô thoáng nhíu mày:
"Phó tổng An."
Người đứng trước An Kỳ chính là chú hai của cô, An Trác và cũng là phó tổng của Thương Thịnh.
Không đợi An Kỳ nói tiếp, An Trác trực tiếp ngồi xuống, thoáng thấy tập tài liều trên bàn bèn nở nụ cười. An Kỳ nhìn ông ta không cười nổi:
"Phó tổng An tới đây là có chuyện gì sao?"
Ở trong công ty, An Kỳ đương nhiên sẽ không bao giờ gọi An Trác một tiếng "chú" mà thay vào đó là gọi chức vị của ông, phó tổng. An Trác nghe câu hỏi của An Kỳ, ánh mắt liền chuyển hướng nói:
"Trong cuộc họp lần trước, tôi không thể tới dự, nghe thư ký bảo rằng chủ tịch muốn Thương Thịnh tiếp nhận hạng mục dự án Tâm Phúc?"
Một tiếng "chủ tịch" phát ra từ miệng ông ta, An Kỳ quả thực không thể nuốt nổi, vẻ mặt không biến sắc nói:
"Đúng vậy."
An Trác nghe vậy không nói gì, nét mặt khẽ động, một lúc sau ông mới lên tiếng:
"Tôi có thể nói ra ý liến của mình không?"
An Kỳ lòng lạnh ngắt:
"Đương nhiên."
An Trác lúc này vẻ mặt nghiêm túc:
"Thương Thịnh tại sao không hợp tác với Tả Thị?"
Câu hỏi này của ông, à không phải nói ý kiến này của ông khiến An Kỳ có chút ngạc nhiên. Hợp tác? Tất cả tập đoàn vì muốn giành hạng mục về phía mình mà không từ chút thủ đoạn nào chỉ hận không thể loại bỏ tất cả đối thủ mà vị phó tổng này lại bảo Thương Thịnh đi hợp tác, lại còn là Tả Thị. An Kỳ vô cùng khó hiểu:
"Tại sao?"
An Trác nghe vậy bèn bật cười:
"Một mình Thương Thịnh, không thể nào giành phần thắng vậy chi bằng chúng ta hãy hợp tác với Tả Thị, phần thằng sẽ nhiều hơn. Mục dù tất cả những người tham gia vào hạng mục lần này sẽ không chút nhân tình nào mà loại bỏ đối phương, nhưng hãy nhìn xa một chút, nếu như ta hợp tác với một người loại bỏ những người còn lại thì khó khăn chẳng phải sẽ giảm bớt đi rất nhiều sao."
An Kỳ hiểu điều An Trác nói, dù gì ông ta cũng là phó tổng của Thương Thịnh ít nhiều cũng sẽ nghĩ tới lợi ích cho Thương Thịnh. Nhưng An Kỳ không hiểu một điều, tại sao lại là Tả Thị. Nghĩ đến đây An Kỳ bèn hỏi:
"Tại sao lại là Tả Thị?"
An Trác nghe vậy thì bật cười:
"Trong danh sách những tập đoàn tham gia vào hạng mục lần này vì cái gì mà Tả Thị đứng đầu danh sách? Tả Thị là tập đoàn đứng đầu trong giới kinh doanh, đương nhên đây chỉ là một phần nhỏ. Cái quan trọng là cách làm việc của Tả Thị, tàn nhẫn, nhanh gọn, không để bất kỳ dấu tích nào. Điều này chắc chủ tịch cũng biết?"
An Kỳ nghe ông ta phổ cập kiến thức, không trực tiếp trả lời của hỏi mà hỏi lại:
"Vậy tại sao không phải là Lăng Thị?"
An Trác cười thành tiếng nhưng lại không nói gì. Một lúc sau ông ta nhìn An Kỳ nói:
"Việc này chủ tịch hãy tự mình suy nghĩ, tôi xin phép." Nói xong An Trác đứng dậy rời đi.
An Kỳ không nhìn theo, cúi đầu xuống nghiên cứu tài liệu. Câu hỏi vừa rồi cô cũng chỉ là thuận miệng nói, dù gì đi nữa về Tâm Phúc không một ai có thể hiểu rõ bằng Lăng Thị. Nếu như trông chờ vào điều gì đó không bằng tự mình đi kiểm chứng, nói là làm An Kỳ nhấc máy gọi Bách Dạ. Sau khi nhận được điện thoại của An Kỳ, Bách Dạ tới chỗ cô:
"Chủ tịch có gì giao phó."
An Kỳ thu xếp đồ đạc vào trong túi nhìn Bách Dạ:
"Tôi muốn đến Tâm Phúc."
Bách Dạ nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh nói:
"Vâng."
Hai người từ phòng chủ tịch rời đi. Một lúc sau chiếc xe dừng chân tại trung tâm thương mại. An Kỳ và Bách Dạ bước xuống, trước mắt hai người là một toàn nhà cao lớn, ước tầng khoảng 20 tầng. An Kỳ tiến tới định bước vào thì cô chợt thấy tờ giấy nghiêm phong dán trước cửa. Vì quá hấp tấp mà An Kỳ quên béng điều này. Trung tâm thương mại Tâm Phúc dính đến vụ kiện năm xưa, mặc dù tổng giám đốc của họ đã lĩnh án 5 năm tù vì tàng trữ ma tuý nhưng vì có nhiều vấn đề xảy ra nên tờ nghiêm phong vẫn còn ở đây. An Kỳ chán nản, xoay người quay lại thì cô bắt gặp Lăng Quân đang đi về phía này. Dường như Lăng Quân cũng trông thấy An Kỳ, bèn tiến tới. Từ sau buổi tiệc sinh nhật của Lăng phu nhân thì đây là lần thứ hai An Kỳ gặp Lăng Quân. Thấy đối phương tiến tới gần, An Kỳ cười chào hỏi:
"Chào chủ tịch Lăng."
Lăng Quân cũng lịch sự chào lại:
"Chủ tịch An, trùng hợp thật."
An Kỳ cười nói:
"Đúng vậy, không ngờ lại gặp được chủ tịch Lăng ở đây."
Lăng Quân cười không nói, quay mặt về phía toà nhà, nhìn không ra có vẻ như đang thở dài. Một lúc sau mới nói:
"Tôi có thể mời An Tổng không?" Nói xong đồng thời Lăng Quân chỉ tay tới một quán cafe ngay đó. An Kỳ nhìn theo hướng chỉ, gật đầu nói:
"Tất nhiên là được rồi."
Nói xong An Kỳ quay sang đang định nói gì đó thì Bách Dạ lên tiếng:
"Chủ tịch tôi có việc xin phép đi trước. Khi nào xong thì hãy gọi cho tôi."
Thấy Bách Dạ có vẻ là có việc thật, An Kỳ cũng không giữ lại:
"Vậy anh đi đi."
Bách Dạ gật đầu, xoay người quay trở lại xe rời đi.
An Kỳ được Lăng Quân đưa tới quán gần đó. Quán cafe này trang trí theo phong cách cổ xưa, những chiếc lá phong đỏ bày biện trên tường thật bắt mắt, không gian nơi này khiến người ta có cảm giác yên tĩnh, thanh tịnh. Ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, một nữ phục vụ bước tới:
"Quý khách dùng gì ạ?"
Lăng Quân đưa menu cho An Kỳ ý bảo cô chứ tự nhiên chọn, An Kỳ thật vậy bèn nhận lấy:
"Cho tôi một cốc nước cam."
Xong có ý đưa cho Lăng Quân nhưng đối phương nói luôn:
"Một cafe đen."
Nữ phục vụ nghe vậy thì cười nói:
"Vâng ông Lăng."
An Kỳ thấy vậy bèn đưa menu cho nữ phục vụ, xong quay sang Lăng Quân nói:
"Xem ra Lăng Tổng là khách quen ở đây."
Lăng Quân nghe vậy thì cười nói:
"Không giấu gì An Tổng, tôi thường ghé tới nơi này, không gian nơi đây tôi rất thích, cũng coi như là khách quen."
An Kỳ quả thực cũng rất thích không gian tại quán. Một lúc sau, nữ phục vụ bê đồ ra:
"Của quý khách ạ"
An Kỳ gập đầu cảm ơn, Lăng Quân ngược lại không nói gì, nữ phục vụ lui xuống. Giờ chỉ còn lại hai người, Lăng Quân lên tiếng trước:
"Thương Thịnh cũng tham gia dự án lần này?"
Câu này vừa là câu hỏi nhữg cũng là câu khẳng định. An Kỳ nghe đối phương nói vậy bèn cười nói:
"Đúng vậy, hạng mục làn này Thương Thịnh cũng tham gia."
Lăng Quân cười cười:
"Nói thật tôi rất ngưỡng mộ Thương Thịnh."
An Kỳ nghe Lăng Quân nói vậy lịch sự:
"Khiến Lăng Tổng ngưỡng mộ, Thương Thịnh chúng tôi quả có diễm phúc.
So với lần đầu tiên gặp mặt thì lần gặp này hai người có vẻ nói nhiều với nhau đôi chút. Lần đầu vì gặp với tư cách là khách mời nên hai người cũng chỉ nói được vài câu xã giao nhưng hôm nay lại trùng hợp gặp mặt í nhiều cũng nói được vài câu chí ít là nhiều hơn lần đầu. Mặc dù cuộc trò chuyện của hai người chủ là về hạng mục, về công việc nhưng ấn tượng của An Kỳ về vị chủ tịch Lăng Thị, cô cảm thấy con người này không đơn thuần như vẻ bên ngoài mà như đang che dấu cái gì đó. Quả thực An Kỳ có chút cảnh giác với đối phương, cô có dự cảm chủ cần mình để lộ ra chuyện gì đó là lập tức bị người này nắm thóp. Thấy An Kỳ không nói gì, Lăng Quân lên tiếng:
"Chắc An Tổng cũng đã nghe chuyện về Tâm Phúc?"
Đột nhiên nói tới việc này, An Kỳ ngạc nhiên. Đây là đang vạch áo cho người xem lưng sao? Không, nhất định không phải như vậy. An Kỳ một lúc sau mới nói:
"Cũng có nghe qua."
Lăng Quân nói:
"Điều này cũng không quá khó hiểu. Chuyện về Tâm Phúc đôi với người kinh doanh không ai là không biết. An Tổng không phải ái ngại."
Bị đối phương nhìn thấu, An Kỳ bỗng cảm giác bàng hoàng.
"Khiến Lăng Tổng chê cười rồi."
Lăng Quân nghe vậy bèn xua tay nói:
"An Tổng hiểu lầm rồi, chỉ là tôi thấy chuỵen này cũng bình thường thôi, dù sao Lăng Thị cũng là trực tiếp lãnh đạo năm đó mà."
An Kỳ như đang định nói gì thì đội nhiên có người tiến tới chỗ này. An Kỳ và Lăng Quân quay sang, thấy người tiến tới, An Kỳ phải nói là ngạc nhiên vô cùng.
Người tới cư nhiên lại là Tả Dật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...