tự Nguyên gật đầu, trên khuôn mặt tràn đầy sự u buồn, cho dù gặp phải vấn đề khó trong kinh doanh, anh cũng không ủ rũ như thế này.
“Người con gái ấy có chút hơi quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.” Uy Vỹ Thiên nhìn qua cửa sổ nhìn Thành Thành đang yên lăng đợi trong phòng, như đang suy nghĩ.
“Chú Uy có lẽ là được con gái theo đuổi nhiều quá nên hoa mắt rồi.” tự Nguyên đùa giỡn, bước ra.
“Được rồi, có lẽ là vậy, nhưng tuyệt đối không thể nói cho dì con nghe.” Uy Vỹ Thiên vỗ vào vai anh, rồi đứng dậy mở cửa ra, cười với Thành Thành thuần khiết ở bên ngoài, rồi rời đi.
“Bác sĩ nói thế nào ạ?” từ trong mắt của cô, tự Nguyên nhìn thấy khát khao với cuộc sống của cô, miệng thì nói không có tác dụng, nhưng cô vẫn rất muốn chữa khỏi bệnh của mình.
“…” tự Nguyên im lặng một lúc, cậu cân nhắc xem có nên nói cho cô biết kết quả này không.
“Có phải hoàn toàn không có cách chữa không? Em đã nói từ lâu rồi mà, không sao, em có thể chịu được.” Lông mi cô khẽ cử động, rõ ràng là viết hai chữ thất vọng.
“Chú Uy nói tỉ lệ thành công chỉ có 50%.” Cậu không đành nhìn khuôn mặt thất vọng đó của Thành Thành, nhưng vẫn quyết định nói cho cô sự việc. Chú Uy nói không sai, cô ấy có quyền được biết kết quả này.
“50%, cao như vậy ạ?” khuôn mặt Thành Thành lại có thể xuất hiện sự vui mừng. “Đây là thật sao?”
tự Nguyên gật đầu, sự lo lắng trong lòng lại không giấu được.
“Các bệnh viện trước đây em đi khám đâu đều nói tỉ lệ thành công của bệnh này không vượt quá 10%, đây là tỉ lệ cao rất cao rồi, tự Nguyên à, có lẽ em có thể thử.”
“Em thật sự muốn thử sao?” tự Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, có chút không đành lòng.
“Ừm.” Thành Thành gật đầu một cách kiên định. “Trước đây bà nội toàn không cho e thử, nghĩ rằng tỉ lệ thành công thấp quá, nên thôi. Nhưng hiện tại khó khăn lắm mới có được tỉ lệ thành công cao như vậy, cho dù vì anh, em cũng không thể đợi được nữa.”
tự Nguyên không thể không nhìn Thành Thành bằng một con mắt khác, đừng nhìn cô ấy bình thường thì yếu đuối, lại có thể kiên định như vậy với quyết định của bản thân.
“Được, anh sẽ nhanh chóng quyết định thời gian phẫu thuật với chú Uy, anh tin rằng, bệnh của em nhất định sẽ chữa khỏi.” Ôm thân hình nhỏ nhắn vào lòng, cậu hận là không thể giấu cô vào trong người mình. Càng hận không thể thay cô chịu đau khổ.
“Lãnh tự Nguyên, cậu là đồ khốn nạn, còn không mau cút ra đây!”
Mới sáng sớm, thì đã nhận được cuộc điện thoại tức giận đùng đùng của Ẩn Đồng, như thể là cậu nợ mấy trăm tỷ vậy.
“Có chuyện gì thế, mới sáng sớm ngày ra, đại minh tinh Ẩn cũng thức dậy vào giờ này sao.” Vuốt lông mày, anh nhìn Thành Thành đang ngủ ngon ở bên cạnh, không nhẫn tâm đánh thức cô ấy, cuối cùng chọn cách rời khỏi chăn ấm, ra ban công nghe điện thoại.
“Cậu còn nói nữa à, cậu đưa ra cái chủ kiến quái quỷ gì vậy, bây giờ Duy Nhất không những không quan tâm tớ, còn cả ngày tự nhốt mình trong nhà, phim cũng không đóng nữa.” Ẩn Đồng ở đầu dây bên kia xem ra rất tức giận.
Khuôn mặt của tự Nguyên nghệt ra chả hiểu gì. “Tớ lại chọc cậu à, không theo đuổi được gái xinh, cũng không nên đến đánh thức giấc ngủ của tớ chứ.”
“Cậu còn dám nói, là cậu bảo tớ kéo cô ấy lên giường, xem chủ ý tốt của cậu đi.”
Là chuyện này? tự Nguyên không ngờ rằng, lời nói vô ý của anh mà Ẩn Đồng lại có thể cho là thật. Với tính cách của Duy Nhất, không lập tức đi tìm cái chết đã là may lắm rồi.
“Cậu thực sự kéo cô ấy lên giường à, cảm giác thế nào.” Anh trêu chọc Ẩn Đồng.
“Chính là chủ ý cậu đưa ra, hại Duy Nhất của tớ làm thế nào cũng không chịu gặp tớ, còn mắng tớ háo sắc, bây giờ bố mẹ cô ấy ngày ngày gọi điện cho tớ, mắng tớ, bảo tớ phải chịu trách nhiệm.”
“Đấy không phải đúng ý cậu sao?” cười nhẹ ra tiếng, không ngờ Ẩn Đồng cao thủ tình trường lại có thể giở trò trên cơ thể như thỏ trắng của Duy Nhất.
“Là đúng ý tớ, tớ thậm chí lập tức đồng ý nhắc chuyện lấy cô ấy, nhưng cô ấy nói, thà chết cũng không chịu lấy tớ.”
“Nghiêm trọng như vậy à?” tự Nguyên chau mày, đối với những chuyện này, cậu hoàn toàn không muốn quan tâm.
“Tớ mặc kệ, cậu đập vỡ rồi, bây giờ cậu phải đi dỗ dành Duy Nhất của tớ.”
Ẩn Đồng ở đầu dây bên kia quyết không tha.
“Cái này không đơn giản.” tự Nguyên biết tính cách của cậu ta, nếu đọ sức thì thực sự sẽ khiến người khác không chịu nổi: “Cậu cứ đi đến nhà người ta cướp người về, nhốt Duy Nhất trong nhà cậu, đợi đến khi cô mang thai con cậu rồi, tự khắc sẽ kết hôn với cậu. Tin tớ đi, Duy Nhất đơn thuần như vậy, làm sao có thể kết hôn với người nào khác ngoài bố của con mình ra?”
“Tốt nhất điều cậu nói là đúng, nếu không thì!” Ẩn Đồng giận đùng đùng cúp máy. Không phải anh ta thực sự làm như vậy chứ, tự Nguyên khẽ lắc đầu, lập tức quên sạch chủ ý xấu của mình.
Thành Thành đã dậy rồi, nhìn thấy anh bước vào từ ban công, mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh vừa gọi điện với ai mà vui vẻ vậy.”
“Một người bạn cũ, thích một cô gái, chỉ là, cô gái ấy không có ý gì với cậu ta.” Nụ cười của cậu càng sâu hơn.
“Nhưng mong rằng họ có thể đi đến với nhau.” Thành Thành vẫn luôn dùng trái tim lương thiện của mình để đối xử với tất cả, đây là điểm mà tự Nguyên thích nhất ở cô.
"tự Nguyên à, rốt cuộc bao giờ con mới về đây? Con gái của Uyển Nhân về nước, nhưng lại không có tin tức, rốt cuộc con có tìm người không vậy?" Mẹ lại gọi điện thoại đến, tự Nguyên sợ nhất chính là người mẹ này của cậu.
Cả ngày không có chuyện thì bám riết lấy chuyện này, con gái của dì Uyển bề ngoài như thế nào căn bản anh chưa từng gặp qua, thì tìm ở đâu, thậm chí đến tên của cô cậu còn không hỏi qua.
"Mẹ à, con gần đây hơi bận, hết bận rồi nhất định sẽ tìm giúp, được không ạ." Thu đống tài liệu trên tay, sau khi tan làm anh còn phải đích thân đi gặp Uy Vỹ Thiên, xác định thời gian phẫu thuật cho Thành Thành.
"Vâng, cảm ơn chú Uy."
tự Nguyên và Uy Thiếu Vũ hẹn thời gian phẫu thuật xong, tán gẫu một lúc, rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc ở chỗ ngoặt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Lý Duy Nhất. cô ấy đi một mình, đang từ phòng phá thai đi ra, sắc mặt có chút trắng bạch, nhìn trông không được khoẻ lắm cô ấy làm sao vậy?
Anh và Duy Nhất không hề quen thân gì, anh lớn lên ở Mỹ, cũng chỉ là lúc tình cờ về thì nhìn thấy cô ấy thường chơi ở nhà mình.
Họ là anh em họ, gặp mặt cũng chỉ là gật đầu mà thôi.
Ấn tượng về cô ấy chính là sự chăm chỉ, cố gắng, từ nhỏ nhìn thấy cô ấy, thời gian chủ yếu chính là thấy cô ấy luyện đàn piano, học thêm các lớp kĩ năng, là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn.
Cô ấy đến đây làm gì? Nghĩ đến khuôn mặt đau khổ đó của Ẩn Đồng, tự Nguyên lại thấy thích thú. Cô ấy cầm một tờ xét nghiệm ngồi trên ghế, vẻ lo lắng trên khuôn mặt càng lúc càng nặng nề. tự Nguyên chậm dãi tiến lại, đứng bên cạnh cô.
Lúc cúi đầu xuống, mặt sau tên cô có một cột gây hứng thú cho anh. "Mới mang thai?" Không phải chứ, cái tên Ẩn Đồng thực sự làm như vậy sao?
"Xin lỗi, nam thì mời ngồi ngoài đợi." Cô y tá đi đến, ra hiệu cho cậu ra ngoài.
Duy Nhất đột nhiên ngẩng đầu dậy, nhìn thấy tự Nguyên.
"Anh họ? Sao anh lại ở đây." Duy Nhất vội vàng nhét tờ giấy đó vào trong túi, sắc mặt càng khó coi hơn.
"Không có gì, anh chỉ là nhìn thấy em đến đây, nên muốn đến xem." Bộ dạng không có chuyện gì của cậu, không hề vạch trần cô.
"Còn phải kiểm tra không? Anh phải về rồi, hay là đi cùng đi?" Anh buông tay, giơ tay ra mời: "Nếu còn phải kiểm tra, amh cũng có thể đợi em một lúc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...