Đối mặt với ánh nhìn của Lãnh Mạn Nguyên, Nhã Lan tự nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, vết thương ngày hôm qua vẫn đau chưa dứt, điều này nhắc nhở cô về sự tàn bạo của người đàn ông trước mắt. Anh còn muốn đối xử với cô thế nào nữa đây?
Lãnh Mạn Nguyên hài lòng thu ánh mắt về, cô gái ít lời này quá ngạo mạn, bất luận là khi nào cũng đều tỏ vẻ thản nhiên với nụ cười lạnh nhạt trên khuôn mặt, điều này khiến cho anh cảm thấy mình như một kẻ thất bại.
Nhìn thấy sự sợ hãi của cô lúc này, đột nhiên tâm trạng của anh khá lên rất nhiều, thắt lại cà vạt, anh sải bước đi về hướng cửa.
“Anh....” Nuốt nước bọt lấy lại can đảm, Nhã Lan nhìn Lãnh Mạn Nguyên chuẩn bị rời đi, nhất thời không biết tại sao cô lại chỉ gọi có một từ như vậy.
Lãnh Mạn Nguyên dừng chân lại, điều này nằm ngoài suy nghĩ của cô, anh bèn quay đầu lại, nhưng không hề nhìn cô mà chỉ đợi lời nói tiếp theo của cô.
“Tôi....vết thương của tôi rất đau, anh có....”
“Bà Trương, đi lấy hộp thuốc bôi vào cho cô Quắc, nhớ nhắc nhở cô ta không được lười nhác.”
Xem ra, kẻ máu lạnh này vẫn còn có chút tính người tuy lời nói phía sau của anh khiến người khác không vui vẻ gì. Nhã Lan khẽ thả lỏng đôi vai mình ra, cô đứng lên trước ánh nhìn kì quái của bà Trương.
Sau khi bôi thuốc, vết thương trên người cũng bớt đau đi trông thấy, nước thuốc vừa tê vừa mát bôi lên người tới đâu cô thấy đầu óc mình tỉnh táo ra tới đấy.
Toàn bộ căn biệt thự rộng lớn toát ra không khí lạnh lẽo vào buổi sớm, máy người công nhân vận chuyển vật tư lặng lẽ chuyển đồ từ trên xe xuống, giống như những bóng ma, ngay cả khi họ bước chân cũng không hề phát ra tiếng rộng.
Căn biệt thự rất rộng, vị trí cô đang đứng là nơi được xây dựng theo kiến trúc La Mã pha thêm chút phong cách phương Tây, nhìn có vẻ rất hoa lệ, đồng thời cũng rất độc đáo. Nhìn về phía sau, đằng đó còn có mấy căn phòng, không biết được dùng để làm gì.
“Làm việc trong nhà họ Lãnh thì đừng có tò mò quá, tập trung vào mà làm là được rồi.” bà Trương lại xuất hiện trước cửa mà không phát ra tiếng động nào, bà ta dùng cái ngữ khí quen thuộc để nói với cô.
Xem ra, cô hoàn toàn đã trở thành người giúp việc trong nhà họ Lãnh rồi. thản nhiên quay mặt lại, cho dù là không bằng lòng nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mặt của bà Trương.
“Căn phòng này, toàn bọ công việc quét dọn lau chùi đều thuộc về cô, mỗi ngày bắt buộc phải quét dọn hai lần, hoa trước cổng đừng có quên cắt cành, đó cũng là nhiệm vụ của cô.”dừng lại vài giây, bà Trương nhìn cô từ đầu tới chân rồi nói tiếp: “căn phòng trong cùng phía bên phải tầng hai là phòng của cô, đi thay quần áo đi, cô đi làm việc chứ không phải đi biểu diễn.”
Vứt cho cô một bộ đồ của người giúp việc, bà Trương chỉ tay lên lầu: “Xong rồi thì xuống đây sẽ có người hướng dẫn cô làm thế nào, động tác nhanh nhẹn lên.”
Kể từ ngày hôm đó, Lãnh Mạn Nguyên dường như biến mất, anh không xuất hiện thêm một lần nào nữa, vài người giúp việc lâu năm trong căn nhà này vì thế mà cũng lơ là công việc, tự ý làm việc riêng mình.
Ngoài bà Trương thì những người khác đối xử với cô khá lịch sự, một khu ở phía sau căn nhà đưuọc xây chuyên chỉ để cho người làm ở, nhưng cô thì lại được ở trong khu của chủ nhà, cũng coi như là hơn những người giúp việc khác, vì thế mà bọn họ cũng nể cô vài phần.
Thím Liễu là người dạy cô lau dọn, trên mặt thím lúc nào cũng luôn nở một nụ cười, có lẽ trong căn biệt thự này thím là người bình thường nhất. Thím Liễu thường xuyên quét dọn cùng với cô, còn cẩn thận nhắc nhở và nói với cô những sở thích của Lãnh Mạn Nguyên.
Nhã Lan phát hiện, trong căn nhà này, thím Liễu là người khá được tôn trọng, ngay kể cả bà Trương mặt lúc nào cũng hằm hằm cũng phải nể thím vài phần.
“Tôi không phải là người giúp việc của nhà họ Lãnh, chẳng qua là vì thích nên tôi bằng lòng ở lại đây trông năm căn biệt thự này.” Khi thím Liễu nói câu này, trong mắt thím thoáng qua vẻ kích động và yêu thương, dường như đang che giấu đi một tình yêu rất sâu đậm. Thím nhìn căn biệt thự với ánh nhìn ấp áp giống như thể đang nhìn người mình yêu thương hết mực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...