Lời của Mục Đương vừa dứt tay cầm tấm ảnh của Hoắc Duật Hy cũng run lên, Tư Cảnh Uyên, Tư Tĩnh Nghiên, lý nào lại như vậy?
"Họ... ba mẹ của Tư Cảnh Hàn là anh em sao?" Dù nghi ngờ là vậy cô vẫn không dám tin.
Mục Đương dường như không bất ngờ với suy nghĩ của Hoắc Duật Hy, tuy nhiên đây không phải là đáp án ông ta hứng thú. Mà sự trào phúng ông ta dành cho câu tiếp theo:
"Không phải anh em mà là cha con!"
"Xoạch" Hoắc Duật Hy kinh hoảng đến nỗi làm rơi tấm ảnh xuống đất, mặt cô tái đi vì không thể tưởng tượng được, lần nữa nhìn về khuôn mặt của hai người kia, một nỗi khiếp sợ dâng đến tột cùng.
"Làm sao có thể? Không thể nào, ông gạt tôi sao?"
Mục Đương hạ giọng cười, tiếng cười âm vang làm run cả đôi vai to lớn của ông ta, nụ cười khoái trá khi thấy con mồi rơi vào trạng thái mất phương hướng mà mình mong muốn.
Cúi người nhặt lấy tấm ảnh, đôi tay thô ráp đầy nếp nhăn của ông ta sờ lên gương mặt của Tư Cảnh Uyên, "Đúng là rất khó tin, trong hắn ta chỉ hơn cô gái này tầm mười tuổi?"
Hoắc Duật Hy gật đầu, quả thật người đàn ông trong tấm ảnh trông y hệt Tư Cảnh Hàn bây giờ, rất trẻ, làn da cũng trắng muốt như vậy, đôi mắt màu lam thâm trầm sâu sắc nhưng mang ý cười, nét thần thái này chính là điểm duy nhất để phân biệt hai người.
"Đúng là hắn đã dùng khuôn mặt này lừa gạt rất nhiều người, nhưng so với dáng vẻ bên ngoài thì thật chất ba của Tư Cảnh Hàn phải lớn hơn mẹ của hắn đến 16 tuổi. Chính xác là chính Tư Cảnh Uyên đã tận tay nuôi lớn Tư Tĩnh Nghiên."
Trong căn phòng bỗng chốc rơi vào trạng thái ngột ngạt, đặc biệt là Hoắc Duật Hy, cô không thở nổi nữa, cô nghĩ đến Tư Cảnh Hàn, cô làm sao có thể tin cách mà hắn ra đời là như vậy.
Mục Đương biết Hoắc Duật Hy đang nghĩ gì, tuy nhiên ông ta không vội giải thích mà thích thú thưởng thức vẻ bối rối và kinh hãi của cô.
Hoắc Duật Hy uống liên tục hai cốc nước, lúc này mới tạm thời bình ổn tâm trạng, tay của cô bấu chặt vào chiếc ly bằng thủy tinh lạnh ngắt, cô cần tỉnh táo để phân biệt việc này, có điểm khác thường ở đây.
Cô lần nữa xem tấm ảnh Mục Đương vừa đặt lại trên bàn một lần, quan sát từ nét mặt đến màu mắt của Tư Cảnh Uyên và Tư Tĩnh Nghiên. Thậm chí liên tưởng đến Tư Cảnh Hàn bây giờ thì không có lý nào lại như vậy, chẳng phải nói con chung của hai người mang dòng trực hệ với nhau thì khả năng không bị dị tật là rất thấp sao, đằng này Tư Cảnh Hàn chẳng những rất bình thường mà còn sắc sảo đến như vậy.
Bây giờ thì Mục Đương lên tiếng: "Không cần phải xem nữa, cô cứ yên tâm, Tư Cảnh Hàn không phải là con cận huyết. Tư Tĩnh Nghiên là con gái nuôi của Tư Cảnh Uyên." Ông ta không có ý định giấu Hoắc Duật Hy chuyện này bởi vì món ăn hấp dẫn nhất là nằm ở phía đằng sau. Chính Hoắc Duật Hy cũng biết ông ta nói thật với mình chuyện này là còn vì một mục đích khác, tuy nhiên biết rõ Tư Cảnh Hàn không phải là con cận huyết cũng khiến cô lấy lại được bình tĩnh hơn.
"Ông cho tôi biết những chuyện này là vì nguyên nhân gì? Tư Cảnh Hàn và Tư Tĩnh Nghiên trở thành vợ chồng thì có liên quan gì đến Hoắc gia chúng tôi."
"Vậy thì để ta kể cho cô người một câu truyện mà trước giờ người của Hoắc gia gần 30 năm năm chưa một lần hé miệng với bất cứ ai."
Hoắc Duật Hy yên lặng, chờ ông ta nói tiếp.
"Chắc cô cũng biết người cô Hoắc Diệc Ân hiện tại của cô còn một người em gái song sinh nữa là Hoắc Diệc Hân?"
Cô gật đầu, "Nhưng cô ấy đã sớm qua đời rồi."
Mục Đương lại hỏi: "Thế cô có biết là vì lý do gì không?"
Hoắc Duật Hy nghi hoặc nhìn ông ta, nhưng cô vẫn nói: "Là do tai nạn giao thông nên đã mất gần ba mươi năm rồi."
Cô vừa dứt lời đã thấy Mục Đương nhếch môi cười trào phúng, "Đúng là giỏi gạt người..."
"Ông có ý gì, chẳng lẽ cô nhỏ của tôi không phải mất do tai nạn?"
Mục Đương gật đầu, lời nói của ông ta mang theo chắc chắn mười phần, "Hoắc Diệc Hân không phải bị tai nạn mà qua đời mà do Tư Cảnh Uyên hại chết ngay trước ngày cưới của hắn và cô ấy."
Cái ly thủy tinh trên tay Hoắc Duật Hy loạng choạng rơi xuống nền, vỡ vụn mang theo bao ký ức trong quá khứ tràn về.
Mấy mươi năm về trước, giữa Hoắc gia và người nhà họ Tư giao tình không hề tệ, thậm chí là rất thân thiết.
Tư Cảnh Uyên là người thừa kế duy nhất của Tư thị, sớm đã tiếp quản tập đoàn vào năm 20 tuổi, cũng là chủ tịch trẻ tuổi nhất của giới kinh doanh lúc bấy giờ.
Tuy tuổi đời non trẻ nhưng hắn lại là người có năng lực và khả năng phán đoán vô cùng chính xác, chẳng những vững vàng ngồi ở ghế chủ tịch mà còn mở rộng địa phận tập đoàn ra gấp ba lần so với ba mình trước đây đảm nhiệm trong vài năm giữ chức.
Cũng vì điều này mà ông nội của Tư Cảnh Hàn vô cùng hài lòng với đứa con trai, hoàn toàn để hắn tự do quyết định cuộc sống của mình. Chính vì thế khi Tư Cảnh Uyên nhận nuôi Tư Tĩnh Nghiên dù rằng gây ra rất nhiều tranh cãi ngoài dư luận nhưng ông nội của Tư Cảnh Hàn vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Năm đó Tư Cảnh Uyên 23 tuổi, Tư Tĩnh Nghiên 7 tuổi.
Cũng kể từ đó, dù đi đến đâu người ta thấy bên cạnh Tư Cảnh Uyên chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào nhưng đổi lại hắn luôn dắt theo một đứa con gái bảo bối.
Về lai lịch của Tư Tĩnh Nghiên không ai biết xuất thân của cô, chỉ biết sau một chuyến đi Italy, Tư Cảnh Uyên đã dẫn cô về, từ đó cô hoàn toàn lột xác không còn chút manh mối thân thế nào ngoại trừ quan hệ với nhà họ Tư.
Ba của Tư Cảnh Uyên là con người Trung Quốc, mẹ là người gốc Canada thì trùng hợp Tư Tĩnh Nghiên cũng là con lai Á - Âu, mang đôi mắt màu lam đặc trưng và làn da trắng không tỳ vết. Chính vì vậy không ít người cho rằng vì sự giống nhau này mà Tư Cảnh Uyên yêu thương Tư Tĩnh Nghiên như con gái ruột, xem cô như con báu vật của riêng mình. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, còn về lý do tại sao Tư Cảnh Uyên lại thân thiết với Tư Tĩnh Nghiên đến mức nữa bước không rời thì đó vẫn là một ẩn số.
Ban đầu chuyện hai người thân thiết không có vấn đề gì, nhưng trong một thời gian dài, Tư lão gia ngày càng lớn tuổi mà Tư Cảnh Uyên cũng hơn 30 nhưng mãi không chịu lập gia đình để tìm người nối dõi, suốt ngày không bận công việc thì lại cùng con gái nuôi đi du lịch khắp nơi khiến Tư lão gia sốt ruột không thôi.
Sớm đã có giao tình với Hoắc gia, mà qua mấy lần gặp mặt giữa Hoắc lão gia và ông tất nhiên có ý định kết thông gia. Nhưng kết thông gia chỉ là một khía cạnh, bởi vì một khi hai tập đoàn lớn liên hôn đương nhiên sức mạnh hợp tác cạnh tranh sẽ ngày càng tăng vọt, kéo theo rất nhiều mối quan hệ làm ăn khác lại càng thăng tiến hơn. Một mối giao hữu hiệu quả như vậy ai lại không muốn?
Hoắc lão gia có hai người con gái song sinh, trong đó có Hoắc Diệc Ân và Hoắc Diệc Hân thì con gái nhỏ của ông - Hoắc Diệc Hân vừa nhìn thấy Tư Cảnh Uyên liền sinh lòng yêu mến, nên đối với việc hai bên đề xuất hôn kỳ cô lập tức đồng ý.
Cố nhiên về phía Tư Cảnh Uyên, chỉ cần nhắc tới chuyện hôn sự hắn liền phản đối, không dưới một lần cùng Tư lão gia cãi nhau, mỗi lần như vậy có mặt Tư Tĩnh Nghiên ở đó cô đều đứng một bên, yên lặng không có ý kiến. Mà mỗi lần cô tỏ thái độ như vậy Tư Cảnh Uyên lại đùng đùng bỏ đi, đến mấy ngày sau cũng không thèm nói năng gì với cô.
Trãi qua thêm một đoạn thời gian, hết lần này đến lần khác cùng Tư Cảnh Uyên cãi nhau về hôn sự, cũng có một lần Tư lão gia vì tức giận mà ngã bệnh phải nhập viện. Lần này vì bệnh tình của ông không khả thi mà Tư Cảnh Uyên buộc phải thõa hiệp với ông cùng Hoắc Diệc Hân qua lại.
Kể từ ngày Tư Cảnh Uyên và Hoắc Diệc Hân công khai hẹn hò thì mối quan hệ giữa các thành viên trong nhà hòa hoãn hơn, hắn và Tư lão gia không còn cãi nhau nữa, người bên ngoài nhìn vào càng không thấy có chỗ nào là bất ổn.
Nhưng trong lúc không ai hay biết, mối quan hệ giữa Tư Cảnh Uyên và Tư Tĩnh Nghiên lại xảy ra rắc rối. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm hai người cãi nhau, thậm chí Tư Cảnh Uyên còn lỡ tay đánh Tư Tĩnh Nghiên khiến cô sinh uất ức trốn nhà bỏ đi.
Tư Tĩnh Nghiên bỏ đi đương nhiên Tư Cảnh Uyên nổi điên cho người đã ráo riết lục tung cả thành phố để tìm cô trở lại. Nhưng một điều kỳ lạ, khi tìm được cô lại không nói gì, cũng không tức giận trách phạt mà đơn phương tìm gặp riêng Hoắc Diệc Hân để chia tay.
Chuyện này khiến Hoắc Diệc Hân vô cùng suy sụp, vốn dĩ vừa nhìn trộm Tư Cảnh Uyên qua ảnh cô đã si mê nhung nhớ, huống hồ lại được tiếp xúc với hắn trong một khoảng thời gian, mà đoạn thời gian này hắn đối với cô tuy có chút xa cách nhưng vô cùng thân sĩ và dịu dàng, khiến cô đã yêu nay lại vì chút xa cách này của hắn mà càng thêm phi thường yêu mến, càng khao khát có được hắn.
Đối với việc quan hệ hai người đang diễn ra tốt đẹp, cứ nghĩ Tư Cảnh Uyên đã động tâm với mình thì hắn đột ngột nói chia tay khiến cô không sao chấp nhận được. Bởi vì sự suy sụp của Hoắc Diệc Hân nên chuyện này người nhà Hoắc gia cũng nhanh chóng biết được, và họ biết thì đồng nghĩ Tư lão gia cũng biết.
Kể đến đây Mục Đương hơi dừng lại, ông ta tự rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm nhâm nhi, vị trà lan ra đầu lưỡi rồi vương lại hậu ngọt nơi cuống họng khiến ông ta trở nên thoái mái hơn.
"Sau đó thì thế nào?" Hoắc Duật Hy dường như thiếu kiên nhẫn để chờ đợi, đối với việc ông ta dừng nữa chừng làm cô hơi khó chịu.
Mục Đương nhìn thấy cô nóng lòng, ông ta nở nụ cười thâm ý rồi nói tiếp: "Còn có thể là thế nào, Tư lão gia đương nhiên không hài lòng việc con trai sau lưng mình ngã đòn, hơn nữa hai nhà cũng đã bàn đến chuyện hôn nhân có lý nào lại buông tha dễ dàng như vậy."
"Vậy Tư Cảnh Uyên sau đó làm thế nào, còn Tư Tĩnh Nghiên, bà ấy lúc này đang làm gì?"
"Tư Cảnh Uyên ban đầu vẫn giữ thái độ không thõa hiệp, còn Tư Tĩnh Nghiên vẫn im lặng không can dự vào bất cứ chuyện gì của hắn."
Nhưng bất ngờ khu cao ốc một trăm tầng của Tư thị đang thi công bất ngờ đỗ sập khiến hơn ba trăm người thiệt mạng đã giáng một đòn chí tử làm Tư thị lăm vào khủng hoảng. Không nói về tài chính, chỉ riêng về uy tín của tập đoàn đã tụt dốc không phanh trong mắt các nhà đầu tư. Báo chí cũng không ngừng đưa tin do Tư thị cắt giảm chi phí vật liệu xây dựng so với kế hoạch đầu tư mới dẫn đến tai nạn trên làm người dân càng thêm phẫn nộ, đặc biệt là công nhân và người nhà của nạn nhân, họ liên tục bao vây trước công ty đòi Tư thị phải trả mạng lại cho cha, cho chồng, cho con của họ. Danh tiếng Tư thị phút chốc rạn nứt.
Không cần Mục Đương nói thêm Hoắc Duật Hy cũng đã hiểu chuyện này nghiêm trọng thế nào đối với một tập đoàn lớn, mà kinh doanh thì chính là cần nhất hai chữ "uy tín" làm đầu.
"Tư lão gia sau đó vì chuyện này mà lần nữa đổ bệnh, trên dưới tập đoàn chỉ còn Tư Cảnh Uyên gánh vác, hắn lại phải đương đầu với chính những cổ đông khác trong tập đoàn đang lợi dụng tình thế này để giành chiếc ghế chủ tịch của hắn và không ngừng gây sức ép. Trong tình thế cấp bách đó, Hoắc Diệc Hân vì tình cảm dành cho Tư Cảnh Uyên đã cầu xin Hoắc lão gia giơ cánh tay ra cứu lấy Tư thị bằng mọi giá, chỉ cần lúc ông đồng ý hợp tác đầu tư thì Tư thị trước tiên cũng giành được nữa cái mạng về."
"Vậy cuối cùng ông nội của tôi đồng ý sao?" Hoắc Duật Hy hỏi Mục Đương.
Ông ta gật gật đầu: "Ban đầu Hoắc lão gia còn tức giận chuyện Tư Cảnh Uyên đối với con gái mình khinh bạc nhưng khi thấy Hoắc Diệc Hân dùng cái chết để cầu xin thì ông nội của cô đã mềm lòng."
Hoắc Duật Hy vẫn còn một điểm không hiểu: "Nếu như ông nói thì chỉ có Hoắc gia vẫn chưa đủ, Tư thị chỉ mới được giật dậy một nửa thôi, thế thì một nữa còn lại là gì?"
"Là Tề gia." Mục Đương chậm rãi nói nhưng lại đem đến một kinh ngạc khác cho Hoắc Duật Hy, cô khẳng định lại: "Tề gia?"
"Đúng vậy, chính là Tề gia của Tề Thiếu Khanh. Chú út của Tề Thiếu Khanh - Tề Chính Thuần lúc đó học hơn Tư Tĩnh Nghiên hai khóa, vì từ lâu nhìn trúng Tư Tĩnh Nghiên nên cậu ta nói với ba của mình thẳng thừng đề nghị cùng Tư thị liên hôn, chỉ cần Tư Cảnh Uyên gả Tư Tĩnh Nghiên cho cậu ta thì Tề gia sẽ lập tức rót vốn vào Tư thị, cùng với Hoắc gia liên kết với một số bộ phận thương nhân lớn khác đưa Tư thị thoát khỏi nguy cơ."
Hoắc Duật Hy ngàn vạn lần không ngờ đến đầu dây mối nhợ của những việc này lại liên quan đến nhiều người như vậy, thậm chí có cả Tề gia của anh Thiếu Khanh cũng không ngoại lệ.
Đầu cô bây giờ cứ như một mớ bòng bong đang đánh loạn vào nhau, không ngừng cấu xé khiến cô đau đớn và khó có thể thông suốt. "Tiếp đó thì thế nào, Tư Cảnh Uyên có đồng ý không?"
"Nếu hắn ta không đồng ý thì đâu gieo hy vọng cho cho cô nhỏ của cô, để rồi cô nhỏ của cô chết một cách tức tưởi ngay trước ngày cưới của mình. Tất cả đều do dã tâm và sự ích kỷ của Tư Cảnh Uyên gây nên, Hoắc Duật Hy, cô nhớ cho kỹ, là nhà họ Tư nợ gia tộc cô chứ không phải nhà họ Hoắc mắc nợ bọn họ!"
Ánh mắt căm phẫn của Mục Đương bây giờ khiến Hoắc Duật Hy giật mình, cô khó khăn nuốt nước bọt, lần đầu tiên trong đời trãi qua loại tình huống này khiến cô từ bất ngờ đến không thể chấp nhận được. Nghĩ về người cô xấu số của mình, cô đương nhiên thương, nhưng nghĩ đến ba mẹ của Tư Cảnh Hàn, cô là hậu bối cũng chỉ nghe qua một lời kể phiến diện thì cũng chẳng biết nên tỏ thái độ gì.
"Theo ý ông thì ba của Tư Cảnh Hàn đồng ý lấy cô nhỏ của tôi, vậy ông ấy cũng đồng ý gả Tư Tĩnh Nghiên cho Tề Chính Thuần sao?"
"Tất nhiên."
"Nếu thế thì làm sao bọn họ lại sinh Tư Cảnh Hàn?"
Điểm nghi vấn này cô cô chính là điều Mục Đương hứng thú nhất: "Bởi vì thế ta mới nói Tư Cảnh Uyên mang dã tâm, một mặc hắn đồng ý cả hai hôn kỳ để nhận được sự giúp đỡ, một mặc khác lại dỗ dành Tư Tĩnh Nghiên để cô ta nghe lời đồng ý lấy Tề Chính Thuần, nhưng hắn lại không cho phép Tư Tĩnh Nghiên yêu cậu ta. Đối với sự vô lý này Tư Tĩnh Nghiên không đồng ý, chính cô ta không chấp nhận việc ba nuôi của mình sắp kết hôn mà bản thân lại phải lấy người khác, cô ta lần này đến lần khác lại muốn trốn đi, kết quả để không xuất hiện tình trạng trước đây tiếp diễn Tư Cảnh Uyên phải nhốt con gái nuôi lại trong biệt thự."
Lại độc tài đến thế sao? Tư Cảnh Hàn bây giờ đúng là y hệt ba mình. Hoắc Duật Hy thầm nghĩ.
Theo lời kể của Mục Đương thì tiếp theo Tư Tĩnh Nghiên bị nhốt trong phòng, để tỏ thái độ phản kháng thì cô đã tuyệt thực, cho dù Tư Cảnh Uyên dùng thái độ mềm mỏng dỗ dành hay cứng rắn đe dọa thì cũng thế, đến nữa lời cô cũng không chịu hé răng.
Lúc đó dù được Tề gia và Hoắc gia cứu cánh Tư Cảnh Uyên chấp nhận cả hai hôn kỳ, nhưng để giữ lại thế diện cho Tư thị thì chỉ có hôn sự của hắn và Hoắc Diệc được công bố ra bên ngoài. Ngược lại, hôn kỳ của Tư Tĩnh Nghiên với Tề Chính Thuần tạm thời chưa tiết lộ với bên ngoài, hơn cả vì cô chưa ưng thuận nên Tư Cảnh Uyên cũng chẳng dám làm càng tự quyết định.
Tư Tĩnh Nghiên tuyệt thực đến ngày thứ ba thì hắn cũng không nhịn được nữa mà chịu thõa hiệp với cô, tạm thời không ép cô kết hôn. Đổi lại cô không được thẳng thừng từ chối Tề Chính Thuần mà phải giả vờ cùng cậu ta qua lại.
Tư Tĩnh Nghiên đồng ý, nhưng khi cô đồng ý rồi, mỗi lần cùng Tề Chính Thuần đi chơi về Tư Cảnh Uyên lại dùng thái độ tra khảo phạm nhân để hỏi cô đã đi đâu, làm những gì, quan hệ của hai người đã tiến triển tới mức nào.
Cô vốn giận dỗi hắn nên không chịu nói, hắn càng tức giận, cô chất vấn hắn vì sao tức giận, hắn lại không nói. Cứ thế, hắn ngang nhiên cùng Hoắc Diệc Hân chuẩn bị hôn lễ long trọng nhưng mỗi lần cô đi cùng Tề Chính Thuần về nhà hắn lại không vui, hai người lại cãi nhau mà trên dưới nhà họ Tư không sao hiểu được lý do.
Nửa năm trôi qua, cuối cùng thì Tư thị cũng được kéo ra khỏi nguy cơ, trong suốt thời gian này Tư Cảnh Uyên vô cùng bận rộn, một mặt là chuyện tập đoàn, một phía là hôn lễ, chỗ khác lại là chuyện của Tư Tĩnh Nghiên. Dù đã rất chú tâm đến cô nhưng hắn vẫn không sao quản hết chuyện có thể phát sinh giữa cô và Tề Chính Thuần.
Tư Tĩnh Nghiên vốn để trong lòng chuyện trước đây hắn ép mình lấy Tề Chính Thuần còn bản thân lại lấy vợ khác nên cô không ngừng làm ra những hành động công kích, chọc tức ba nuôi. Mấy lần không vui, Tư Cảnh Uyên cũng chỉ đến mức cãi nhau với cô, sau đó thì bỏ qua.
Cho đến một hôm, cô cùng Tề Chính Thuần lên máy bay sang nước ngoài du lịch với mục đích hưởng tuần trăng mật trước kết hôn, nghĩa là quyết định cùng Tề Chính Thuần cùng nhau sống thử một thời gian mới tiến tới hôn nhân.
Với người ngoài đây chỉ là một cuộc dạo chơi bình thường nhưng Tư Cảnh Uyên không khó để biết được nguyên nhân chính phát sinh chuyến đi này. Bởi vì hắn không cho phép cô yêu Tề Chính Thuần thuần nên cô càng muốn nghịch ý để trả đũa hắn lấy người khác còn trói buộc cô.
Tư Cảnh Uyên quá hiểu tính cách này của Tư Tĩnh Nghiên, cô nghĩ thì sẽ dám làm, cũng vì thế cơn thịnh nộ trong lòng hắn một khắc này bùng nổ.
Kết quả của hôm đó Tư Tĩnh Nghiên vẫn không thể lên máy bay. Vì Tư Cảnh Uyên không đồng ý việc mình tự ý đưa Tư Tĩnh Nghiên rời đi nên đóng vai là con rể, Tề Chính Thuần cũng không thể nghịch ý ba vợ cướp lấy con gái của người ta mà đành ngậm ngùi trở lại Tề gia.
Còn Tư Tĩnh Nghiên, sau khi Tề Chính Thuần rời đi cô mới phản kháng quyết liệt với ba nuôi của mình. Vốn nghĩ con gái nuôi là của riêng bản thân nhưng không ngờ vào ngày hôm đó cô lại chỉ vào mặt hắn mà nói rằng giữa hắn và cô chỉ có tình thân, hắn muốn cô lấy Tề Chính Thuần thì hiện tại người cô yêu chính là cậu ta. Nên cho dù Tư Cảnh Uyên có lấy ai, hay hắn ép cô lấy ai thì cô cũng không quan tâm, cô là muốn rời khỏi hắn, chỉ vậy thôi.
Tư Cảnh Uyên sau đó không nói thêm bất cứ điều gì chỉ ngang ngược đem về nhà, mà hắn không nói gì chính là cho thấy hắn đang vô cùng giận dữ, cơn giận không kìm nén được.
Một ngày kia, Tư Cảnh Uyên không đem Tư Tĩnh Nghiên về biệt thự nữa mà kéo ngược cô vào phòng riêng của mình ở một khách sạn do Tư thị kinh doanh. Cũng từ đây có rất nhiều chuyện đã thay đổi... kéo theo vận mệnh của rất nhiều người.
Mà lúc đó chỉ còn cách một tháng so với hôn kỳ của hắn và Hoắc Diệc Hân.
"Nói đến đây thì người vô tội nhất vẫn là cô nhỏ của cô. Vì yêu Tư Cảnh Uyên mà không dám nghi ngờ bất cứ điều gì về hắn, cho dù người bên ngoài nói giữa hắn và con gái nuôi có mối quan hệ bất thường thì cô ấy vẫn không tin, chỉ cần Tư Cảnh Uyên nói một câu không có thì cô ấy liền không nói gì nữa." Mục Đương tỏ vẻ thương tiếc bảo.
Hoắc Duật Hy cố nén lại tâm tình rối ren trong lòng, "Vậy rốt cuộc tại sao cô nhỏ của tôi lại mất ngay trước hôn lễ của mình?" Còn nữa, vì sao Tư Cảnh Hàn lại nói người Hoắc gia dễ đổi thay nhưng trong khi đó cô nhỏ của cô không hề thay lòng với ba của hắn? Chẳng lẽ hắn nói dối?
"Cô nhỏ của cô mất là do nhảy lầu tự sát, ngay trước mặt Tư Cảnh Uyên."
Hoắc Duật Hy giật bắn mình, răng cô cắn chặt để không để mình thốt ra tiếng kêu kinh sợ.
"Nhưng người tự sát ban đầu không phải cô ấy mà là Tư Tĩnh Nghiên, cô ta dùng dao trái cây tự cắt cổ tay của mình. Khi đó Tư Cảnh Uyên và Hoắc Diệc Hân đang ở hiện trường hôn lễ chuẩn bị lần cuối cho ngày hôm sau thì nhận được tin đã cùng nhau đến bệnh viện. Kể ra Tư Cảnh Hàn đã mạng lớn khi còn nằm trong bụng mẹ, dù Tư Tĩnh Nghiên mất máu rất nhiều nhưng khi đưa đến bệnh viện được kịp thời cứu chữa thì vẫn giữ lại được bào thai."
"Ông nói lúc này thì Tư Tĩnh Nghiên bà ấy mang thai Tư Cảnh Hàn sao?"
"Đúng vậy, hắn chính là kết quả của mọi tội lỗi gây ra. Tư Cảnh Uyên không cần nói cũng biết đứa bé Tư Tĩnh Nghiên mang thai là của ai, hắn cũng sợ cô ta một lần tự sát không thành sẽ có lần thứ hai. Đương nhiên hắn yêu mẹ của đứa nhỏ là thật thì cũng thương luôn con của cô ta. Chính là ở bệnh viện, ba mặt một lời hắn đòi hủy hôn ước với Hoắc Diệc Hân của cô."
Khuôn mặt Hoắc Duật Hy giờ đây trắng bệch, không còn một chút cảm giác và biểu thị cảm xúc nào nữa. Chuyện sau đó khủng khiếp thế nào thì cô cũng đoán được vài phần rồi nhưng chính cô lại không dám nghĩ, cô sợ, trái tim của mình sẽ không chịu nổi mất.
Mục Đương nhìn Hoắc Duật Hy, ông ta nhếch môi đầy ẩn ý: "Tư Cảnh Uyên vốn là kẻ mưu kế đa đoan, giảo quyệt vô cùng. Vì không muốn kết hôn với cô nhỏ của cô nên đã chuẩn bị sẵn một màn kịch."
"Trước đó mỗi lần hắn tặng quà hay hẹn gặp với Hoắc Diệc Hân đều thông qua một người trợ lý nam, người này sẽ thay hắn đưa quà đến cho cô ấy và mỗi lần đến hẹn thì người này lại thay hắn đến đón cô ấy đi tới điểm hẹn. Nhưng mỗi lần hẹn ăn tối đa phần Tư Cảnh Uyên đều cố tình đến trễ hoặc lỗi hẹn, kết quả mỗi cuộc hẹn hò của hắn phần nhiều vẫn là trợ lý nam kia đi với Hoắc Diệc Hân."
Mục Đương dừng lại, lấy thêm một tài liệu khác đưa cho Hoắc Duật Hy. Vẫn là ảnh, và trong đó không ai khác chính là cô nhỏ của cô cùng một người đàn ông trẻ tuổi, tuy có phần không sánh bằng Tư Cảnh Uyên nhưng vẫn là một người đàn ông đẹp trai điển hình.
"Đây chính là người trợ lý nam đó." Mục Đương tiếp tục giải thích: "Cô cũng thấy những tấm ảnh trên tay cho thấy mối quan hệ của Hoắc Diệc Hân và người đàn ông kia vô cùng thân thiết?"
Hoắc Duật Hy gật đầu, đa số đều là ảnh chính diện mà ở góc độ nào cũng cho thấy sự thân mật giữa cô nhỏ của cô với người đàn ông đó không phải bình thường, thậm chí còn có vài tấm người kia ôm lấy cô nhỏ của cô đang say bí tỉ vào trong xe, hoặc là cô nhỏ của cô ôm chầm lấy anh ta nói cười vì điều gì đó.
Mục Đương cười trầm: "Đến cả cô còn thấy thế thì người bên ngoài làm sao không tin. Lúc đó Tư Cảnh Uyên chính là dùng những tấm ảnh này để uy hiếp Hoắc Diệc Hân hủy bỏ hôn kỳ, hắn dụng tâm chuẩn bị sẵn quân cờ này để chờ ngày dùng đến, nhưng không ngờ nó lại có tác dụng đúng lúc như vậy. Quả là một công đôi việc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...