"Cậu biết rồi?" Mặc Lạc Phàm hơi bất ngờ, hỏi lại.
Động tác cầm đũa của Tư Cảnh Hàn vẫn rất tao nhã, đôi mi của hắn thanh tĩnh quạt một cái: "Chẳng phải Tề Thiếu Khanh đã nói cậu ta không can thiệp vào chuyện của Na Mộc Lệ, nên tất nhiên là chuyện này vừa xong, cậu ta cũng trở mặt tiếp tục cho người dò tìm Mộc Tích. Hôm nay chuyện họp báo của Na Mộc Lệ đã đánh dấu hồi kết của scandal, nên hẳn là cậu ta cũng đã hành động."
Mặc Lạc Phàm thấy hơi nóng bức dù vị trí bàn ăn được một chiếc cửa sổ sát mặt đất thông gió. "Mấy hôm nay cậu đã liệu tính được việc này rồi sao?"
Tư Cảnh Hàn gật đầu, Mặc Lạc Phàm chỉ thấy chóp mũi của hắn, hôm nay hắn cúi đầu nhiều hơn là đưa mắt nhìn anh kiêu ngạo. Anh không thích cảm giác như vậy chút nào.
Con người ta sợ điều gì?
Có lẽ, chuyện không nhận ra tình cảm của mình dành cho ai thì rất đáng sợ, nhưng đã nhận ra tình cảm vậy mà biết mình không được yêu người đó lại càng đáng sợ hơn.
Người ta thà rằng không hiểu bản thân mình, không cần biết mình phải làm gì đôi khi còn vui vẻ hơn việc quá hiểu mình, hiểu rõ hơn việc mình cần phả làm dù điều đó khiến tâm can phải dằn xé... vẫn phải làm.
"Cậu định trở lại Canada không? Lâu rồi cũng không có gặp người ta, lần trước mình đi có khóc với mình rồi dặn mình nói với cậu rằng nhớ cậu nhiều lắm." Lúc sau, Mặc Lạc Phàm mới nói.
Trong mắt của Tư Cảnh Hàn tràn ra một tia ấm áp, hắn cũng nhớ người kia, Bảo Bối của hắn.
Tuy vậy hắn lại từ chối lời để nghị của Mặc Lạc Phàm. "Không cần đâu, chẳng phải còn bọn Bạch Tứ chơi cùng sao?"
"Cậu muốn ở lại cùng Tiểu Duật Hy thêm ít lâu à?" Mặc Lạc Phàm nói đúng trọng điểm. Tư Cảnh Hàn không khẳng định nhưng cũng không phủ nhận.
Mặc Lạc Phàm cũng biết rõ câu trả lời là gì nên anh không nói gì nữa, không khí trong phòng ăn có chút ngưng trọng.
"Bịch bịch bịch."
Lúc này ở cầu thang âm thanh giậm chân ngày một lớn, Mặc Lạc Phàm nhìn ra thì thấy Hoắc Duật Hy đi xuống. Anh lập tức đổi vẻ tươi cười kêu lên:
"Tiểu Duật Hy, em xuống ăn cơm à?" Dù nói thế nhưng không quên quay sang nói nhỏ với Tư Cảnh Hàn: "Thấy không, đói bụng là tự động mà xuống thôi. Con gái là thế đấy, không được chiều quá, cũng không được cứng nhắc quá!"
"Hí hí... Tiểu Duật Hy em... Uể, sao dạo này trông em múp míp thế?! Mới có một tuần không gặp mà, Tiểu Bạch đúng là nuôi em tốt ghê..." Lời anh nói càng ngày càng nhỏ dần rồi biến mất sau ánh mắt đang bốc cháy của Hoắc Duật Hy.
Cô đùng đùng quay đi, Mặc Lạc Phàm vội chạy theo: "Tiểu Duật Hy, anh xin lỗi, là anh lỡ lời không phải anh cố tình nói như vậy đâu mà, chỉ tại... Chỉ tại..."
"Chỉ tại em béo lắm chứ gì?!" Cô gần như gào lên.
Thảo nào Tư Cảnh Hàn bảo trông cô xấu muốn chết! Thì ra cô sắp biến thành con khủng long, ngay cả Mặc Lạc Phàm cũng phê bình đến nơi.
"Loảng xoảng" Cô xô thẳng cái tô lên bàn ăn, bực dọc đẩy ghế ra ngồi xuống.
Mặc Lạc Phàm thấy vậy cũng ngồi theo, anh nhìn Tư Cảnh Hàn không phản ứng gì cả thì nuốt nước bọt.
"Không đâu, anh chỉ đùa thôi. Tiểu Duật Hy, em vẫn rất thon gọn và xinh đẹp mà..." Mặc Lạc Phàm vừa nói vừa khóc thầm trong lòng, vừa mới dạy dỗ tên Tiểu Bạch kia xong bản thân lại tự đi đâm đầu vào ổ kiến lửa, xem bộ dạng của Hoắc Duật Hy thì điệu này khó mà dỗ.
"Cạch cạch cạch."
Hoắc Duật Hy dầm muỗng cơm đánh vào tô, cô đã tự xới cho mình nửa tô đầy cơm, mặc lời nói của Mặc Lạc Phàm nài nỉ, cô chỉ xúc thức ăn và cơm cho vào miệng. Mỗi cái nhai và nuốt xuống đều như nghiến răng nghiến lợi nhai nát Mặc Lạc Phàm.
Cô cũng nhìn đến Tư Cảnh Hàn, chính hắn chê cô xấu muốn chết, cô ghét hắn còn hơn Mặc Lạc Phàm cơ.
"Lách cách!"
Tư Cảnh Hàn vừa dời đũa vào đĩa rau xào Hoắc Duật Hy đã đẩy muỗng tới, xô đũa của hắn ra. Sau đó lấy cả đĩa rau cho vào cái tô của mình.
Mặc Lạc Phàm nuốt nước bọt, sau đó trước mặt anh là cảnh Hoắc Duật Hy giành lấy cả bàn thức ăn, chỉ cần Tư Cảnh Hàn muốn gắp món nào cô đều đem tất cả đĩa thức ăn đó hoặc là cho vào tô của mình, hoặc là dời cái đĩa đến chỗ mình.
Dù vậy Tư Cảnh Hàn không hề tức giận cũng không nói gì, cô muốn thì tùy cô nhưng điều này càng làm cô thêm tức tối!
Đến khi trước mặt Tư Cảnh Hàn không còn đĩa thức ăn nào nữa thì hắn buông đũa, động tác mềm mại dùng khăn ăn lau khóe miệng rồi đứng dậy.
Hoắc Duật Hy nhìn theo bóng lưng của hắn, kết quả cô đập muống xuống bàn, hướng về phía Tư Cảnh Hàn lớn tiếng:
"Tôi thì xấu chỗ nào?!"
Bước chân của Tư Cảnh Hàn dừng lại, hắn xoay lại nhìn cô, nhìn vào mắt cô rồi thản nhiên:
"Em không xấu, nhưng tính khí thì vô cùng tệ. Bình thường bị chiều hư, không có ai trong nhà tôi không nói, nhưng ngay cả có khách đến nhà cũng giở thói trẻ con, dạy em lần nào em cũng chẳng chịu nghe. Nên em trong mắt tôi càng ngày càng xấu, sau này chắc cũng chẳng thể gả chồng."
Thái độ khinh thường của Tư Cảnh Hàn vừa làm Hoắc Duật Hy tức giận nhưng cũng vừa xấu hổ, cô nhìn đến Mặc Lạc Phàm trên bàn câm lặng như hến, pha vào mắt anh là nét kinh ngạc khi thấy được vẻ ngang ngược của mình đối với Tư Cảnh Hàn.
Anh không ngờ bình thường Tư Cảnh Hàn bảo cô hư anh không tin, nhưng bây giờ xem ra lời hắn nói ắt có đạo lý và nguyên do.
Mặt và tai Hoắc Duật Hy đều đỏ lên, cô đẩy ghế ra, sải bước đến cạnh Tư Cảnh Hàn, ngẩn đầu đổ lỗi: "Tôi ghét anh! Ai cần anh dạy, anh là anh ba hay anh trai của tôi sao? Tôi mới không thèm... A..."
Cô còn chưa nói xong cả cơ thể đã bị một lực đạo lớn túm lấy, cô nghĩ sẽ rơi vào lòng ngực rộng lớn của người kia hoặc sẽ được hắn bế xốc ngang lên như mọi khi, nhưng không, Tư Cảnh Hàn xách cô như vắt một cái áo ngang khủy tay, đi lên lầu.
Mặc Lạc Phàm nhìn theo bóng hai người khuất dần đến không dám chớp mắt, đúng là rất khó hiểu mối quan hệ giữa hai người này, trong xa cách có thân mật, trong thân mật lại có lạ lẫm, không thân quen nhưng lại tự nhiên đến lạ lùng.
Nhưng bản chất của việc này là không ai đem sự tồn tại của anh cho vào mắt, đến cuối cùng cả phòng ăn anh như một tên tự kỷ.
"Huỵch." Hoắc Duật Hy rơi xuống giường nhưng không đau, có lẽ là do cố kỵ vết thương của cô nên hắn không dám thẳng quay quăng xuống.
Cửa phòng sập một tiếng đóng lại, cô lòm còm bò dậy.
"Đừng để có Mặc Lạc Phàm mà tôi buộc phải ra tay dạy dỗ lại em."
"Anh đánh tôi à? Thì đánh đi, anh còn sợ ai sao?" Cô vô lý đùng đùng thách thức.
"..." Tư Cảnh Hàn liếc nhìn cô, hắn nhíu mày thật chặt, cố gắng không xúc động mà thô lỗ với cô, dẫu sao hắn vẫn không mong mình làm cô đau. Tuy vậy vẫn bực bội tháo cúc áo sơ mi trên cùng nới rộng cổ áo.
"Em nghe lời một chút sẽ chết sao? Vừa nói đến em thì cứ như con nhím xù lông lên, em nhu thuận một chút tôi sẽ nổi cáu với em sao?"
Hoắc Duật Hy khịt mũi, cô là một đứa trẻ không ngoan, trong mắt hắn vì sao cô không lớn lên được vậy? Cô muốn đâu phải là sự dỗ dành của hắn, mà cô muốn hắn lắng nghe điều cô nói.
"Tôi không có xấu, tôi cũng có tai, cũng nghe hiểu tiếng người mà. Anh bảo tôi lễ phép một chút sao anh không xem thái độ của anh đối với tôi là gì, anh có phải trưởng bối của tôi đâu mà cứ như một ông già cổ hủ ấy! Lúc nào cũng cao ngạo, không cho người khác biết mình nghĩ gì. Anh có biết đi bên cạnh anh tôi chẳng khác gì con nhóc ngốc nghếch không?"
Tư Cảnh Hàn không ngờ cô sẽ nói thế, trước giờ hắn cũng không nghĩ trong lòng cô đang phẫn uất điều này. Nhưng hắn nghĩ thế giới của cô chỉ cần trong sáng như thế là tốt lắm, không cần hiểu được những điều hắn nghĩ, những chuyện xấu xa hắn làm, một ngày nào đó khi tách khỏi hắn rồi cô sẽ không bị nhuốm bẩn.
Nhưng cô cũng cần lớn lên một chút, trưởng thành thêm một chút, độc lập thêm một chút thì mới không bị người ta bắt nạt. Những tên đàn ông khác mới không có cơ hội khi dễ cô, cô sẽ gặp được người đàn ông tốt.
Cuối cùng lại sinh ra mâu thuẫn giữa cách hắn đối xử với cô. Hắn mâu thuẫn khi nghĩ cô càng trưởng thành rồi thì cô sẽ nhanh hơn bay khỏi chiếc lồng son của hắn, hắn sẽ rất không vui, hắn cũng chán ghét khi nghĩ đến cô sẽ gả chồng cho một người đàn ông nào đó. Hắn lại muốn cô còn bé nhỏ, ngây thơ rủ cánh trong lòng hắn, chỉ chờ hắn mang đi chứ cô không bay đi đâu được.
Nên đôi lúc hắn lại chiều chuộng cô như một vị công chúa, biến cô thành một người bướng bỉnh, nhưng không ngờ trong nháy mắt cô có thể bướng bỉnh đến thế này đây! Đều là do hắn.
Phẫn uất của cô cũng do hắn, tính cách khi nóng khi lạnh của cô bây giờ cũng một phần do hắn tạo nên, nghĩ đến đây hắn đành dịu giọng lại:
"Em không cần làm người lớn, cứ làm một tiểu thư ngoan ngoãn để người khác yêu thương là được rồi."
"Không muốn!" Cô tỏ ý phản nghịch.
Hắn đi đến, từ trên giường ôm lấy cô: "Được rồi, không làm con nhóc nên đừng hở chút là cáu giận. Phải biết kìm chế, phải biết lắng nghe thì người khác mới xem em là người hiểu chuyện được."
Chung qui hắn không muốn đoạn thời gian này của hai người không vui, dỗ dành cô một chút cũng không đến nỗi.
Hoắc Duật Hy không giãy giụa, nhưng cô vẫn ức lắm, khẳng định: "Tôi không xấu tính!"
"Được, không xấu tính, nếu em ngoan hơn." Tư Cảnh Hàn nhổm cô đứng hẳn lên giường, hắn dễ tính đến lạ thường khiến cô cũng biết điều mà không làm quá trớn.
Hắn đang nhượng bộ, cô cũng nên nhượng bộ.
Lùi một bước biển rộng trời cao.
"Tôi không phải muốn cáu giận với anh, chỉ vì anh bảo tôi xấu. Không có phụ nữ nào thích nghe đàn ông chê mình xấu." Cô cũng vậy.
Tư Cảnh Hàn bật cười, hôn lên mũi cô: "Được, là tôi sai. Em không xấu." Rất hiếm khi hắn chủ động chịu nhận sai.
"Nhưng Mặc Lạc Phàm chê tôi béo."
"Là hắn sai."
"Nhưng tôi rất không vui, vẫn canh cánh trong lòng."
"Được, tôi sẽ trừng trị hắn."
"Nhưng tôi cũng thấy tôi béo, tôi trông xấu tôi sẽ không vui."
Tư Cảnh Hàn khựng lại không trả lời ngay, Hoắc Duật Hy nghiên đầu nhìn hắn chờ hắn trả lời thế nào.
"Không sao, tôi trông vẫn đẹp là được." Rốt cuộc, Tư Cảnh Hàn nhẹ nhàng bảo một câu này, ngắn gọn nhưng mang đủ tất cả những hàm ý khiến lòng Hoắc Duật Hy như nở hoa.
"Thế nào, hài lòng chưa?" Thấy cô cười nụ một mình Tư Cảnh Hàn biết mình đã nói đúng ý nên cười nhạt hỏi.
Hoắc Duật Hy chu môi, dựa vào người hắn đứng bên mép giường, tỏ ra dễ dỗ: "Tạm được."
"Bướng bỉnh!" Tư Cảnh Hàn chau mày điểm vào mũi cô, mắng khẽ.
"Ọt ọt ọt..."
Trong lúc này, tiếng sôi bụng phá vỡ mọi màu sắc ngọt ngào trong căn phòng, Hoắc Duật Hy xấu hổ vội đẩy Tư Cảnh Hàn ra rồi chui vào chăn trốn.
Cô biết hắn đang cười, cô càng mất mặt: "Anh không được cười!"
Tư Cảnh Hàn nén lại đường cong trên môi, khom người nắm lấy chăn của cô: "Tôi không cười, em ra đây đi. Thay đồ rồi tôi dẫn em ra ngoài ăn."
"Không."
"Chẳng lẽ ngay cả ăn xong được đi chơi cũng không muốn?" Hắn đưa ra lời đề nghị hấp dẫn.
Tai Hoắc Duật Hy dỏng lên nghe ngóng đến hai từ đi chơi thì lập tức bật dậy.
"Thật?"
"Thật, em muốn đi đâu liền đi chỗ đó. Từ đây đến tối đều tùy em quyết định." Tư Cảnh Hàn khẳng định, trong hắn đứng bên mép giường giờ đây cứ như một vị thần.
Hoắc Duật Hy suýt nhảy lên hoan hô thành tiếng, gần cả tuần rồi bị nhốt trong biệt thự, cô sắp khô héo luôn rồi.
"Tôi xong ngay!" Nói xong, không đợi Tư Cảnh Hàn phản ứng cô đã lao vào phòng thay đồ để lại từng tiếng cười ca hát vụn vặt.
Tư Cảnh Hàn cũng cười nhìn theo bóng lưng líu lo của cô biến mất sau cánh cửa, vậy mà nét cười của hắn duy trì không lâu đã tắt hẳn chỉ còn trơ lại sự mất mát và trống vắng.
Chắc đây sẽ là kỷ niệm vui cuối cùng của hai người.
Của Tư Cảnh Hàn chân chính với Hoắc Duật Hy.
Lần đầu cũng là lần cuối...
__________
Lúc Hoắc Duật Hy đi xuống đã không thấy Mặc Lạc Phàm ở đâu nửa, cô nghĩ anh đã về rồi, còn Tư Cảnh Hàn thì đang ngồi trên sa lon vô cùng quý phái.
Thấy cô, hắn lên tiếng: "Đã xong?"
"Ừ."
Cô không mặc gì cầu kỳ, chỉ có một áo thun cổ chữ V màu lam và một quần sooc ngắn kẻ sọc ca rô trắng đen, có hai dây đay đeo chéo sau lưng, chân đi giày thể thao màu trắng. Sau lưng còn đeo theo một cái ba lô màu cũng màu trắng nhỏ nhắn, trông cô như học sinh tiểu học, theo như cách ăn mặc này thì Tư Cảnh Hàn chắc chắn cô không định mới nơi tử tế.
Nghĩ như vậy nhưng hắn không nói gì, chỉ cầm tây trang lên nói: Đi thôi, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
"Này..."
Cô gọi với theo, hắn không hiểu quay đầu lại: "Chuyện gì?"
"Anh định mặc như thế này để ra ngoài chơi sao?" Cô đi đến chỉ vào áo sơ mi và quần âu chỉnh tề trên người hắn, còn có cả giày da, cô lắc lắc đầu.
Tư Cảnh Hàn cũng nhìn một lượt, quả thật cách ăn mặc của hai người thuộc hai vùng phủ sóng khác nhau. Nhưng ý của cô là muốn hắn đổi sang mặc loại đồ cá tính giống cô khiến lòng hắn không được thoải mái.
Hắn không phải Tử Mặc, hắn là Tư Cảnh Hàn, nhưng chỉ cần hắn mặc vào những thứ đồ kia thì sẽ trông rất giống Tử Mặc, đối với cô chẳng khác nào người kia một lần nữa sống lại đứng trước mặt cô. Không phải hắn.
Hắn khó chịu việc bản thân bị cô biến thành thế thân một người đàn ông khác, dù rằng chính người đó là do hắn tạo ra. Hắn ganh ghét với chính bản thân của mình trong quá khứ!
Thấy hắn chau mày Hoắc Duật Hy cũng không dám đề nghĩ nữa nhưng có chút mất hứng, rù rì nói: "Nếu anh không thích thì thôi vậy."
Nhưng Tư Cảnh Hàn cũng không muốn lần đi chơi này làm cô không vui. Nhìn đến đôi mắt buồn rười rượi của cô, hắn do dự một chút, bóp bụng đi trở vào nhà lên tầng.
Hoắc Duật Hy khó hiểu nhìn theo, sau đó cũng chạy theo lên tầng.
Tư Cảnh Hàn đã vào phòng thay đồ.
Cô ngồi xuống mép giường, thử chờ đợi. Đại khái không quá lâu, cửa đã mở ra kèm theo một người khuôn mặt chuẩn thanh niên mặt trắng với bộ đồ dã ngoại điển hình.
Tư Cảnh Hàn mặc một thun cùng kiểu với cô màu tro, áo jacket bên ngoài màu đen, tay áo được kéo xoắn đến khủy tay, một quần bò màu đen bó lấy đôi chân dài miên man và vòng ba vốn liếng đầy đặn.
Hắn muốn thay giày da sang một đôi boot cổ cao màu đen, Hoắc Duật Hy nhìn theo, đôi mắt dừng ở đế của đôi boot, nó khá cao. Độ 5 cm, vậy có nghĩa là hắn lại còn cao hơn cô đến từng ấy, ban đầu chỉ đứng ngấp nghé hơn đầu vai bây giờ có thể chỉ đứng tới ngực mất.
Một đôi đũa lệch.
Vừa nghĩ đến đây cô đã bật dậy, chạy lật đật mang đến một đôi giày thể thao rồi đẩy đôi boot sang một bên, ngồi xổm xuống chỉ chỉ: "Mang cái này đi." Một đôi dày thể thao đế bằng.
Tư Cảnh Hàn nghi hoặc nhìn cô, cô cũng ngước mắt nhìn hắn, nhiệt tình nói lần nữa:
"Mang cái này đi, cũng kiểu với tôi."
"Ừ." Nghe đến việc cùng kiểu với cô Tư Cảnh Hàn lập tức đồng ý.
Hoắc Duật Hy vui vẻ nhìn hắn cột dây giày, xong xuôi cô đứng dậy xông xáo đi ra nhưng hắn lại kéo tay cô lại.
Cô không hiểu nhìn hắn, hắn nhìn cô trong giây lát có chút khó khăn mở miệng:
"Đừng thấy tôi mặc thế này mà nghĩ là Tử Mặc. Tôi không phải hắn."
"Vừa nhìn đã biết không phải, trông anh chẳng phải người tốt lành gì." Cô không cần suy nghĩ đã nói được một câu tự nhiên không thể tự nhiên hơn. Cô còn chưa kịp quay ngoắt đi thì Tư Cảnh Hàn lại kéo về, đôi mày kiếm nhíu chặt:
"Không muốn đi chơi nữa?"
"Cái đó thì không." Cô lắc đầu.
"Vậy còn dám chọc giận tôi?" Hình như cô còn không nhìn sắc mặt của hắn để mà nói chuyện nữa.
Hoắc Duật Hy ngoáy mũi giày vào nhau rồi nghiêng đầu túm lấy tay của hắn, "Nếu anh muốn bắt tôi ở nhà thì lúc nãy đã không chịu lên đây thay quần áo rồi. Nào, tránh mất thời gian, đi thôi!"
Nói xong, Tư Cảnh Hàn bị cô kéo xềnh xệch đi ra ngoài, hôm nay là cô làm chủ.
Hai người vừa xuống tầng đúng lúc Hàn thúc cũng từ vườn hoa trở vào. Thúc ấy nhìn một lượt quần áo của Hoắc Duật Hy, đặc biệt là Tư Cảnh Hàn thì không giấu được sự kinh ngạc trong lòng: "Thiếu chủ, tiểu thư hai người đây là..."
"Chúng con là định đi chơi, buổi chiều không cần đợi cơm đâu." Hoắc Duật Hy nhanh nhẹn nói trước.
Hàn thúc lập tức hiểu ý: "Hóa ra là vậy, thúc biết rồi, chỉ vì trong thiếu chủ có hơi khác nên mới hỏi."
Hoắc Duật Hy cười hì hì: "Có sao? Con trông hắn vẫn độc tài lắm đấy thôi."
"Được rồi, đừng tùy tiện đùa cợt, đi thôi." Tư Cảnh Hàn không vui nhắc nhở, Hoắc Duật Hy lập tức hiểu chuyện không nói khích nữa vội vã chào Hàn thúc.
"Vậy chúng con đi trước." Tư Cảnh Hàn theo lễ cũng chào thúc ấy một tiếng.
"Được, đi chơi vui vẻ." Hàn thúc mỉm cười, vẫy tay với Hoắc Duật Hy, khi bóng hai người khuất dần ông mới hạ tay xuống, trên khuôn mặt già nua với những vết chân chim sâu hoáy nổi lên một tia tiếc thương không rõ nguyên do.
Đi xuống ga ra của biệt thự, việc đầu tiên là Hoắc Duật Hy chọn một chiếc xe vừa ý, nhưng vốn dĩ không cần nghĩ nhiều cô đã chỉ vào chiếc Maybach Exelero mà cô nhiều lần làm hại, cô là muốn lái xe này đi chơi.
"Đi chơi trong thành phố thôi chạy siêu xe làm gì, em không sợ người ta chú ý?"
Cô cười đáp: "Hôm nay tôi chính là muốn khoe đồ xịn trong nhà cho thiên hạ biết mình có tiền đấy." Sau đó tự động chạy đến mở cửa ngồi vào vị trí ghế phụ, hí hửng vỗ vỗ ghế ý tứ bảo Tư Cảnh Hàn nhanh lên. Bộ dạng này y hệt Mặc Lạc Phàm.
Hắn thấy nét gian trá trên môi cô thì lắc lắc đầu, nhưng còn may là cô không đề nghị bản thân lái xe chở hắn đi. Như thế này có khi đã là tốt lắm rồi.
Hắn vừa lên xe Hoắc Duật Hy đã thắt xong dây an toàn, còn tốt bụng cài hộ luôn cho hắn.
Tư Cảnh Hàn ghét bỏ đẩy tay cô ra, hắn không thích bộ dạng nịnh hót giả tạo của cô lúc này. Cô lúc nào cũng sống thật với chính cá tính của mình trông thuận mắt hơn nhiều.
Chỉ vì cô được lợi nên mới tốt với hắn, hắn lại càng không thích hơn.
Bị hắn đẩy ra nhưng Hoắc Duật Hy không giận còn cười, chỉ chỉ về phía trước bảo:
"Xuất phát thôi!"
Tư Cảnh Hàn bất động không chịu nhấn chân ga.
Hoắc Duật Hy chờ mãi không thấy xe chuyện động gì cả thì lập lại lần nữa: "Xuất phát thôi."
Tư Cảnh Hàn nhìn về phía trước không nhúc nhích.
"Sao thế? Sao không chạy xe đi."
Hắn không trả lời, chỉ nhìn phía trước, Hoắc Duật Hy khó hiểu chòm người qua nhìn hắn:
"Sao vậy... Á..."
Đột nhiên Tư Cảnh Hàn nhấn mạnh chân ga chiếc xe lao về phía trước, theo quán tính Hoắc Duật Hy lập tức đổ người về phía sau, cả khuôn mặt đập vào ngực của hắn, từ mũi truyền đến một trận ê ẩm thẳng lên gáy.
Bị đau cô gào lên điên tiết: "Tên hỗn đản này anh có biết lái xe không vậy?!"
Tư Cảnh Hàn xem sự đau đớn của cô như không, thản nhiên trả lời: "Em đập vào người tôi, tôi không kêu đau em còn tức giận cái gì?"
"Anh cố ý? Anh cố ý có phải không?"
"Không có."
"Vậy sao đột nhiên anh lại nhấn chân ga?"
"Chẳng phải em hối thúc tôi sao?"
Cố ý! Cố ý! Rõ ràng là cố ý! Tên đàn ông này muốn chơi cô. Không ngờ đằng sau vẻ mặt lạnh lùng kia hắn lại có bộ mặt phúc hắc đáng ghét như vậy. Dám làm trò này trêu cô?!
"Đồ hỗn đản!" Cô bức bách đến mấy phun ra vẫn chỉ được mỗi câu này, xoa xoa mũi lườm hắn.
Tôi trù anh có ngày đi đường vấp té rách da mặt, cho khuôn mặt trắng của anh để lại vài lỗ rỗ không dám ra ngoài!
Cô phỉ nhổ mười tám đời tổ tông nhà hắn. Phỉ nhổ một nghìn lần đến khi hả dạ mới thôi.
Tư Cảnh Hàn không cần nhìn cũng biết cô im lặng là đang suy nghĩ đến những chuyện chẳng tốt đẹp gì, nhưng tâm tình của hắn lúc này khá tốt nên nhếch môi: "Người ta nói phụ nữ mở miệng ra chẳng nói được câu nào tử tế như em thì ăn gì cũng rất dễ tăng cân, quả nhiên là đúng."
Tóc gáy của Hoắc Duật Hy nghe đến đây đều sửng dựng cả lên: "Anh nói ai béo? Mắt nào của anh thấy tôi béo?!"
Tư Cảnh Hàn không phủ nhận việc mình đang chăm chọc cô, hắn xếch đôi mày, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc quay sang nhìn cô: "Không cần nhìn, nhưng xúc giác của tôi rất tốt, buổi tối cảm nhận một chút, dễ khó thế nào tôi còn không biết em mập hay ốm sao?"
"Tư Cảnh Hàn, anh không được nói nữa!" Hoắc Duật Hy xấu hổ gào lên, có cỗ xúc động muốn nhào đến bụm miệng hắn lại rồi sau đó tay không mà xé rách cái miệng ngọc ngà nhưng chẳng nói được lời đứng đắn nào của hắn.
Dù vậy người còn lại giữ tâm trạng thoải mái không nghĩ có gì là bất ổn, hắn đưa tay phải ôm lấy cô, tay trái vẫn vững vàng cầm lái, khu vực ngoại thành vô cùng thoáng đãng, hắn mở luôn mui xe khiến gió thổi tung mái tóc của hai người, ánh nắng chiếu vào càng thêm rực rỡ làn da trắng mịn và từng chi tiết tinh xảo trên khuôn mặt.
"Em không cho tôi nói, nghĩa là nói trúng tim đen rồi sao?" Bất giác Tư Cảnh Hàn lại hỏi.
"Không có! Không có." Hoắc Duật Hy kịch liệt phủ nhận.
"Ừ. Không có." Hắn ngoài miệng nói vậy nhưng bên môi vẫn treo nụ cười khiến cô thấy chói mắt, lại muốn nhe răng ra cắn hắn nhưng Tư Cảnh Hàn phản ứng kịp: "Em còn dám cắn thì thật sự sẽ giống lời tôi nói, trở thành phụ nữ tạo nghiệt sẽ ăn gì cũng béo."
Quả thật Hoắc Duật Hy đã khựng lại, không dám căn nữa, nghĩ đến lời hắn nói mắt cô đỏ lên: "Chẳng có ai nói cả, rõ ràng là anh bịa đặt. Bình phẩm cân nặng của phụ nữ là tội ác đó anh có biết không? Tôi ghét anh!"
Thấy cô sắp tức giận thật Tư Cảnh Hàn mới thôi không nhạo nữa, có chút dỗ dành thu chặt cánh tay phải đem eo cô ôm sát vào người hơn: "Được rồi, không cần giận, tôi chỉ nói thế để em không bướng bỉnh nữa thôi. Em không có là được rồi, xem như tôi không đúng."
"Tôi ghét anh!"
"Được, ghét tôi một chút cũng được. Lúc về nhà đừng ghét nửa là được rồi." Hắn dễ dãi nói, nhưng cũng tự chừa đường lui cho mình.
"Đồ tư bản, đến dỗ dành người khác cũng biết tính toán sao? Làm gì có chuyện lúc này ghét mà lúc khác hết ghét được?!"
Tư Cảnh Hàn mỉm cười: "Tôi quy định là được."
"Đồ gian thương." Hoắc Duật Hy lại nói nhưng Tư Cảnh Hàn không trả lời, chỉ cười bắt mắt để nâng niu trên môi ánh nắng buổi chiều vàng ươm.
Gió cuốn vào mái tóc của hắn đưa đẩy những hương thơm thuộc về riêng hắn, bất giác làm Hoắc Duật Hy có cảm giác muốn dựa dẫm vào.
"Đồ bá đạo ngông cuồng, tự luyến! Hôn quân!" Tuy vậy cô vẫn không quên lên giọng.
"Không sao, tùy em nghĩ. Nhưng độc miệng thế này mới giống em chứ! Phải không?"
"Tư Cảnh Hàn!"
"Hôm nay em gọi tôi hơi nhiều lần rồi đó, cho dù muốn khắc ghi vào tim cũng không cần gọi nhiều thế đâu."
Tư Cảnh Hàn cười, khi hắn nhìn sang cô đôi mi dài như cánh quạt lại phẩy một cái để lộ cái bóng có hình cong vút. Một vẻ dụ hoặc giết chết con mồi si trong nháy mắt, giống như nọc độc của rắn chỉ cần cắn một vết đã đích xác bóp chết từng mạch máu của nạn nhân.
Hoắc Duật Hy không thích bản thân bị những hành động lơ đãng này của hắn làm chi phối tình cảm, cô không vui đẩy hắn ra, cau mày: "Hôm nay anh nói đùa hơi nhiều rồi đấy!"
"Hừ." Tư Cảnh Hàn nhìn về phía trước, ý tứ trả lời: "Em hiểu tôi vậy sao, còn biết lời nào của tôi là thật, lời nào là đùa?"
"Tôi không hiểu anh, cũng không biết lời của anh khi nào là thật khi nào là giả? Nhưng chắc chắn lời vừa rồi của anh không thật." Nói xong cô dùng ngón tay cái quệt mũi, từ trong ba lô tìm một chiếc kính râm màu đen to bự, hóng hách đeo lên, làm nửa khuôn mặt bị che khuất chỉ còn thấy đôi môi đỏ nhuận và cái cằm nhọn hoắt kiêu căng.
Nhưng đối với Tư Cảnh Hàn, lời nào là thật lời nào là giả, chỉ có mình hắn nhấm nháp hương vị tàn dư
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...