Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Thằng nhóc này..." Hoắc Duật Hy không khỏi rít lên, định đưa tay lên dí lấy Hoắc Duật Thiên thì mẹ cô từ phòng bếp gọi vọng ra: "Hai đứa làm gì ngoài đó thế, còn không mau vào đây phụ mẹ?"
Bị phát hiện Hoắc Duật Hy không thể không đi vào, Vân Mộc Anh vừa nhìn thấy con gái mình ăn mặc xuề xòa hoàn toàn đối lập với Tư Cảnh Hàn dù rằng áo quần thoải mái nhưng gọn gàng, tươm tất vô cùng, bà lắc lắc đầu ngao ngán: "Con nể mặt mẹ già yếu không đợi được cháu con, giữ Cảnh Hàn tốt cho một chút, đợi đến lúc thằng bé cũng sợ luôn con thì chẳng còn ai dám lấy đâu.

Nhìn dáng vẻ hiện tại kìa, cả mẹ cũng phải chán!"
"Mẹ...!sao mẹ lại nói như thế, con là con ruột của mẹ mà." Hoắc Duật Hy giậm chân làm nũng, đẩy Tư Cảnh Hàn sang một bên chen vào trước mặt của mẹ mình.
Nhưng Vân Mộc Anh đúng là bị Tư Cảnh Hàn làm cho mê muội, bị cô chắn ở giữa vẫn ngẩn đầu để nói chuyện với hắn: "Cảnh Hàn, Tiểu Hy sau này có điểm nào không đúng con nhất định phải nói với mẹ, mẹ tuyệt đối phân xử công bằng, chỉ cần con đừng bỏ nó là được."
"Mẹ..." Hoắc Duật Hy nghe xong càng giãy nãy, quay sang trừng trừng mắt với Tư Cảnh Hàn.

Hắn chỉ cười đắc ý, vỗ vỗ trán của cô, nhưng lại nói với Vân Mộc Anh: "Mẹ yên tâm, con bị cô ấy ức hiếp quen rồi, sau này ngược lại phải nhờ mẹ chiếu cố con nhiều hơn nữa."
"Thằng bé này thật khéo ăn khéo nói." Vân Mộc Anh lập tức cười ngay, dáng vẻ đắc ý bình thường của Hoắc Duật Hy cũng giống y hệt bà lúc này.
Hoắc Duật Thiên đang làm nước chấm nghe vậy không khỏi cười khẩy một tiếng.
"Thái độ của con là gì vậy?" Vân Mộc Anh thấy Tư Cảnh Hàn nhìn hắn ta thì quay sang hỏi con trai.

"Con còn chưa nói gì mà, mẹ đã muốn bên vực người ngoài sao?" Hai từ người ngoài này Hoắc Duật Thiên cố ý nhấn mạnh.
Lập tức hắn ta bị ăn đòn ngay, Vân Mộc Anh không ngần ngại dí cái xẻng vào con trai: "Nói gì vậy hả, ai là người ngoài, ở đây bất kể trai hay gái đều là con của mẹ hết, con không biết thương chị thì cũng phải thương Đại Bạch chứ, con nói vậy thằng bé thì tính sao?"
Khỏi nói Tư Cảnh Hàn đứng sau lưng Vân Mộc Anh hả dạ thế nào, lúc trước thằng nhóc con này còn mượn oai của ba mình dọa dẫm hắn đủ điều, vì đại sự chưa thành nên hắn vẫn nhịn, nhưng bây giờ tình thế đã khác, có mẹ vợ đứng về phía hắn, mười Hoắc Duật Thiên cũng không làm được gì.
Đương nhiên Hoắc Duật Thiên đọc ra suy nghĩ trong lòng Tư Cảnh Hàn, hắn ta cũng không gấp gáp trả miếng, rất thản nhiên quay lưng đi, nhưng bỏ lại một câu đầu ý tứ: "Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết lòng người."
"Này, con đi đâu vậy?" Vân Mộc Anh gọi ngược lại.
Hoắc Duật Thiên ngoái đầu nhìn bà: "Mẹ bảo con làm nước chấm mà, xong rồi, con đi đây."
"Ai bảo đã xong, quay lại, rửa rau."
"Hí hí..." Hoắc Duật Hy lập tức cười khoái trá, em trai bị sai vặt luôn là điều cô thích thú nhất khi ở nhà, trước kia nó lười vào bếp nhất, lúc nào cũng bắt cô làm thay, hôm nay mẹ đã ra lệnh thì đừng hòng thoái thác.
"Có vẻ em thích em trai mình bị làm khổ nhỉ?" Tư Cảnh Hàn cúi đầu nhìn người phụ nữ của mình.
Cô ngẩn mặt nhìn hắn, xếch mày: "Đương nhiên rồi." Nhưng chợt nhớ ra vừa rồi tại vì hắn mà mình bị mẹ chê bai, cô lập tức ai oán đẩy hắn ra xa: "Cả anh nữa, cũng không được làm biếng, qua đó rán trứng cho Đại Bạch đi, lúc nãy nó nhờ em nhắn với anh như vậy."
"Không được, nó đừng tưởng về nhà ngoại rồi thì xin cái gì cũng được, tuần trước đã ăn mỗi ngày một trứng, nó không thấy chán sao, tuần này phải đổi món." Tư Cảnh Hàn không đồng ý, nếu Đại Bạch thật sự không ăn nổi những thực phẩm khác thì còn có thể chiều theo sở thích của nó nhưng đằng này nó lại chẳng kén thứ gì, cho nên phải ăn phong phú một chút.
"Sao anh đột nhiên khó tính thế, chẳng phải tuần trước còn rất chiều con trai sao?" Hoắc Duật Hy thấy lạ, bèn hỏi.
Tuần trước đó Tư Cảnh Hàn phải ra sức yêu chiều Đại Bạch là bởi vì muốn kéo con trai đứng về phía mình, mong nó đứng trước mặt ông bà ngoại nói về hắn cho dễ nghe một chút, còn bây giờ thì không cần nữa, nên chẳng lạ gì hắn cưng chiều nó tận răng.

"Không phải anh khó tính mà chỉ vì muốn tốt cho nó thôi."
"Phải không đó, em cảm giác từ lúc có Nhị Bạch anh bỏ bê con trai hẳn, sự sủng ái trước kia biến đâu mất rồi." Hoắc Duật Hy có sao nói vậy, sẵn tiện chòm người qua ăn vụng đĩa thịt sườn đặt trên bếp.
Người đàn ông bên cạnh cô lập tức nâng lên không cho cô trộm miếng thứ hai, đồng thời đáp: "Không thể trách anh, Đại Bạch bây giờ là anh của người ta rồi, phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn thì sao này mới bảo vệ em gái được."
"Xí...!Nhị Bạch chưa chắc là con gái." Cô lầm bầm.
"Nói cái gì?" Tư Cảnh Hàn lập tức nhíu mày, không thích nghe người khác nói Nhị Bạch không phải là con gái.
Lần đó sau khi hắn chính thức công khai mối quan hệ giữa mình và Hoắc Duật Hy trong cuộc họp cuối năm, hôm sau văn phòng hắn liền ùn ùn nhận được quà chúc mừng, ban đầu không khí rất vui vẻ cho đến khi ai đó lỡ miệng chúc hắn sinh được con trai lần nữa thì mọi chuyện liền đổi khác, người kia không lâu sau nhận được thông báo đi công tác ở Nam Phi sáu tháng, nghỉ tết vừa xong thì phải đi ngay.

Từ đó không còn ai nhắc đến hai từ con trai trước mặt hắn nữa.
Vân Mộc Anh nhìn con gái và con rể không ngừng trêu đùa lẫn nhau cũng phải vui lây, vừa đem thức ăn sang bàn lớn vừa cười bảo: "Tiểu Hy con thật là...!cứ dọa Cảnh Hàn của mẹ mãi, người ta nói con gái thường giống mẹ, thằng bé thích con gái như vậy còn không phải vì con sao?"
"Mẹ nói phải không?" Nghe mẹ mình nói Hoắc Duật Hy cũng cảm thấy thích rồi, không kiêng nể có mẹ và em trai ở đây câu lấy cổ Tư Cảnh Hàn, chu môi hỏi.

Nhưng hắn còn chưa đáp cô đã nhớ ra một chuyện, đẩy hắn ra quay sang nói với Vân Mộc Anh:

"Trước đó để con nói cho mẹ biết một chuyện, "Cảnh Hàn của mẹ" vẫn thường hay chê con xấu xí, cơ mà ai cũng nói con và mẹ giống như y như đúc, vậy chẳng phải là..."
"Mẹ, bình thường Tiểu Duật thích trêu con, nên có một số lời con cũng dùng để trêu cô ấy, không phải thật." Tư Cảnh Hàn lập tức cắt lời Hoắc Duật Hy, giải thích cho mình: "Đặc biệt vẻ đẹp của một người không chỉ dựa vào bề ngoài mà còn xét đến khí chất và tính cách, cả hai đều này thì Tiểu Duật đúng là còn non kém hơn mẹ rất nhiều nên làm sao có thể đẹp như người được?"
"Ừm...!có nghe thấy không?" Vân Mộc Anh cố tình thiên vị, đắc ý nhìn con gái của mình, đồng thời cộng vào sổ cho Tư Cảnh Hàn thêm một điểm.
Không riêng gì Hoắc Duật Hy, Hoắc Duật Thiên nghe hắn nói cũng rất chói tai, đành lên tiếng: "Vội vàng giải thích như vậy e là có tật giật mình."
Tư Cảnh Hàn quay sang nhìn hắn ta, tự nghĩ thằng nhóc này không lo vẩy rau lại muốn hại mình bẻ mặt, hắn không thể im lặng mãi: "Giải thích ngay được chứng tỏ tôi nghĩ thế nào thì nói đúng như vậy, ngược lại có vài người, có vài chuyện, bản thân muốn nhờ vả cũng nói không xong, phải nhờ đến người thứ ba nói giúp, chẳng đáng tự hào gì, cậu nói phải không?"
Động tác của Hoắc Duật Thiên thoáng cái mất lưu loát, đôi đồng tử màu hổ phách kịch liệt bắn về phía Tư Cảnh Hàn.
Hoắc Duật Hy nhìn tới nhìn lui, cảm nhận được hai người này chẳng ưa gì nhau nên huých vào eo Tư Cảnh Hàn, ra hiệu cho hắn.

Ở nhà của cô nên Tư Cảnh Hàn trước sau nể mặt ba phần, cười cười xem như không có chuyện gì nữa.
Lúc này Hoắc Diệc Huyên nhàn nhã chắp tay sau lưng chậm rãi bước vào, phía sau còn có Đại Bạch và hai con chó cưng nối đuôi loăn xoăn đi theo, ước chừng hai ông cháu vừa chơi với nhau xong nên ai cũng gắn nụ cười trên môi.
"Đã xong chưa, Đại Bạch đói rồi." Có cháu trai nên ông cụ luôn nhắc đến nó đầu tiên.
Thằng bé ý thức được địa vị của mình nên chạy đến chỗ của Tư Cảnh Hàn, ôm chân hắn, nũng nịu hỏi: "Trứng của Đại Bạch đã có chưa ạ?"
"Hôm nay Đại Bạch không ăn trứng, còn nhiều món lắm."
"Ơ, không có trứng rán sao? Gia gia, Đại Bạch thích ăn trứng rán." Thằng bé lập tức quay sang nhìn Hoắc Diệc Huyên, không biết học hư ai đã biết dùng chiêu trò ép ba mình chiều ý.
Đương nhiên Tư Cảnh Hàn không hài lòng, nhưng ông cụ đã lên tiếng: "Rán cho nó đi, rán đi, chẳng phải nói trẻ con trên 2 tuổi mỗi ngày ăn một quả vẫn tốt sao, lúc nhỏ Tiểu Thiên cũng toàn ăn như vậy."

Đại Bạch được nước lập tức quay sang Hoắc Duật Hy, ôm váy của cô: "Gia gia cho rán rồi, mommy rán cho Đại Bạch nhé, chảo to quá Đại Bạch không tự rán được."
"Đại Bạch còn biết tự rán trứng ư?" Hoắc Diệc Huyên không khỏi ngạc nhiên.
"Vâng ạ." Đại Bạch tự hào gật đầu.
"Hà hà hà, thật là giỏi quá, đúng cháu của ông rồi...!Tiểu Hy, mau, rán cho thằng bé đi, chỉ một quả trứng thôi mà."
"Ya ya ya..." Đại Bạch nghe thế liền khí thế vỗ tay, chẳng cần sắc mặt của ba mình nữa, ở đây gia gia của nhóc chính là lớn nhất, "Đại Bạch cảm ơn ông."
Tư Cảnh Hàn nheo mắt nhìn con trai, lại nhìn Hoắc Diệc Huyên ở đối diện, đứng trước tình thế này hắn lên tiếng chính là chống đối ông cụ, nhưng không hành động tức là thiếu lập trường cá nhân trong việc răn dạy con cái.

Hoắc Duật Hy thấy hắn chẳng nói gì, e là trong lòng đang tức giận, cô muốn nói gì đó nhưng hắn đã lên tiếng trước, cầm lấy cái chảo trong tay cô: "Để anh rán cho."
Những người còn lại không khỏi nhìn hắn, ngược lại Tư Cảnh Hàn chẳng để lộ sắc thái bất thường nào, trước khi rán trứng hắn chỉ nhìn Đại Bạch rồi hỏi thằng bé một câu: "Hôm nay nhất định ăn trứng rán phải không?"
Vậy mà thằng bé lập tức rụt vai lại nép sau lưng Hoắc Duật Hy.
"Trả lời ba."
Đại Bạch bị hỏi đã hơi sợ, nắm chặt gấu váy Hoắc Duật Hy, gật gật đầu: "Vâng."
"Được, ba rán cho con."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui