Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Vì Hoắc Duật Hy có thai Tư Cảnh Hàn đành nhường cô một bước, trở về Hoắc gia trước khi nhận được hai câu trả lời lớn.
Chuyến đi này của bọn họ đúng dịp Tết Nguyên Đán, ngoài Hàn thúc là chỗ thân thiết Tư Cảnh Hàn cũng không còn người thân cho nên kì nghỉ Tết này về nhà ngoại Đại Bạch rồi ở lại suốt kì nghỉ cũng là chuyện khá hiển nhiên.
Nhưng trước đó phải nói đến một chuyện, chính là Đại Bạch.

Thằng con trai này của Tư Cảnh Hàn trời sinh một dạng ưa nhìn, ai nhìn cũng phải yêu ngay, khỏi nói nhóc con sẽ là trợ thủ đắc lực thế nào cho hắn khi hầu chuyện bên nhà mẹ đẻ của Hoắc Duật Hy.

Chỉ là gần đây không biết học từ ai mà Đại Bạch lại gian trá, chuyện gì muốn nói tới nhóc cũng phải lấy ra ba đồng trước, chẳng còn là bé con ngốc nghếch luôn luôn nghe lời chẳng cần hỏi lý do.
Ngày về Hoắc gia ngày một cận kề, Tư Cảnh Hàn thật chẳng biết làm sao với bảo bối đang có trong tay.

Cho đến hôm nay, khi đã phải sắp xếp hành lí để ngày mai khởi hành, hắn đành vào phòng riêng của con trai để tìm gặp nhóc con, tâm sự mỏng.
Đại Bạch nghe tiếng gõ cửa vẫn chổng mông nhét đồ vào vali, mở cửa cho Tư Cảnh Hàn cũng là Gâu Đần, con chó cưng vừa nhìn thấy hắn thì liên tục vẫy đuôi mừng rỡ, đoán chừng muốn bổ nhào lên người hắn nhưng đã bị hắn kịp thời ngăn cản.
"Con chuẩn bị thứ gì mà nhiều vậy?" Tư Cảnh Hàn đi đến giường của Đại Bạch ngồi xuống trước, nhìn thấy nhóc con đang lôi cái vali thứ ba ra thì hỏi.
Cất xong mấy chai phấn vào vị trí thích hợp Đại Bạch khẽ vuốt trán thở phù một hơi, bây giờ nhóc con mới chịu quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn, quý tộc xòe bàn tay ra mà nói: "Lần đầu ra mắt gia gia và nãi nãi, Đại Bạch phải để lại ấn tượng thật tốt, cơ may sẽ giúp được Tiểu Bạch dễ sống hơn ở đó."

Tư Cảnh Hàn bất ngờ trước lời của con trai: "Là ai nói với con như vậy?"
"Tiểu Phàm ca ấy ạ." Còn nữa, Tiểu Phàm ca còn dặn thời gian này Tiểu Bạch sẽ phụ thuộc vào nhóc rất nhiều, cho nên muốn xin bao nhiêu cái ba đồng cũng được, dặn nhóc phải tranh thủ trước khi trở lại Trung Quốc.

Tư Cảnh Hàn không khỏi đay nghiến cái tên Mặc Lạc Phàm vạn lần, thói hư tật xấu gì đều là anh dạy cho Đại Bạch.

Xem ra ba đồng kia cũng không ngoại lệ.
Biết con trai còn nhỏ ngây thơ dễ gạt, Tư Cảnh Hàn bèn dùng cách thức dịu dàng để kéo thằng bé trở về phe của mình, vừa bỏ mồi vừa dụ dỗ.
"Đại Bạch, đến đây ngồi." Hắn bế nhóc con đặt lên đùi mình, rồi lấy hộp socola trong túi ra ân cần đặt vào lòng thằng bé.

Đại Bạch háo ăn vừa nhìn thấy socola đôi mắt liền sáng rỡ, cầm lên xem ngay lập tức, cái này rất đúng ý Tư Cảnh Hàn, nhưng trước khi nhóc mở hộp kẹo ra hắn đã ngăn lại: "Chờ đã."
"Vâng ạ?" Đại Bạch không hiểu, ngước mắt nhìn hắn tuy nhiên vẫn nghe lời bỏ hộp socola xuống trong tiếc nuối.
"Cái này ba nhất định cho Đại Bạch rồi nhưng mà Đại Bạch không được cho mommy biết đâu đấy, chỉ riêng hai chúng ta biết thôi, được chứ?"
"Vâng ạ." Cái này thì quá dễ rồi.
"Được rồi, Đại Bạch ăn đi." Tư Cảnh Hàn còn tốt bụng giúp thằng bé tháo hộp kẹo.

Sau khi nhóc con ăn hết một thỏi socola rồi hắn mới nói tiếp: "Đại Bạch, có phải ba rất rốt với con không?"
"Vâng ạ." Đại Bạch nằm trong lòng hắn một tay cầm socola, một tay mân mê cái mặt dễ thương của mình hỏi câu nào cũng đều gật đầu dạ vâng.
"Vậy khi đến chỗ của gia gia và nãi nãi, Đại Bạch sẽ trả lời thế nào khi có ai đó hỏi ba có tốt với Đại Bạch không?"
"Đại Bạch sẽ nói Tiểu Bạch đối xử rất tốt với Đại Bạch, thương Đại Bạch nhất."
Tư Cảnh Hàn cười đắc ý, xoa xoa bàn chân múp míp của con trai: "Thế nếu ai đó hỏi ba đối xử với mommy thế nào thì Đại Bạch sẽ trả lời ra sao?"
Đại Bạch đang ăn ngon, bỗng dưng bị hỏi khó thì dừng lại, tròn mắt nhìn lên phía trên, Tư Cảnh Hàn cũng đang mỉm cười nhìn nhóc, thằng bé bất giác rùng mình rồi hắc xì một cái, đương nhiên Tư Cảnh Hàn lãnh đủ.
"Đại Bạch sao thế?" Vừa lau mặt Tư Cảnh Hàn vừa hỏi con trai đã bò khỏi người mình mà ngồi sang phía đối diện.
Đại Bạch cầm hộp socola trả cho hắn: "Đại Bạch không ăn socola nữa thì có thể miễn trả lời không?"
Đương nhiên là không.

Tư Cảnh Hàn lần nữa ôm lấy con trai, ép buộc nhóc con nhận hộp socola: "Đại Bạch, đồ đã bị con mở ra rồi thì phải chịu trách nhiệm, giống như lúc đi vào siêu thị vậy, con hiểu không?"
Đại Bạch nhìn hộp kẹo trong rồi lại nhìn ba mình, khó khăn lắm mới nói được một câu: "Vâng ạ."
"Sao lại mếu máo thế này, cười lên cho ba xem." Tư Cảnh Hàn vẫn lời ngon tiếng ngọt nhưng Đại Bạch đã không cười nổi nữa, lần đầu trong đời ăn socola lại thấy chua như vậy.
Đại công cáo thành Tư Cảnh Hàn cũng không nán lại phòng Đại Bạch quá lâu, chắc bây giờ Hoắc Duật Hy đang ở phòng sắp xếp quần áo hắn phải về giúp cô một tay.
Sau khi tạm biệt con trai hắn xuống bếp lấy một cốc sữa ấm thì trở lại phòng ngủ quả nhiên thấy Hoắc Duật Hy đang nằm ì trên giường đợi mình.
"Lại chuyện gì nữa?"
Gần đây tư thế này của cô chính là biểu hiện của sự xin xỏ.

Không ai làm gì nhưng Hoắc Duật Hy vẫn giãy giụa: "Không chịu đâu, không chịu đâu...!Về nhà ông ngoại Đại Bạch dù gì anh cũng nên nể mặt em sinh con trai, con gái cho anh mà gọi ông ấy một tiếng ba được không?"
Tư Cảnh Hàn không mấy hài lòng với yêu cầu của cô: "Chẳng phải hôm trước anh đã nói rõ điều kiện khi về nhà ngoại Đại Bạch rồi sao? Xin lỗi, đề nghị này anh không làm được."
Hoắc Duật Hy lập tức giậm chân xuống giường tạo ra tiếng "bình bịch", mèo nheo như một đứa trẻ: "Em không chịu, em không chịu.

Anh muốn làm em xấu hổ phải không, anh như thế thì em nhìn mặt người nhà thế nào?"
Tư Cảnh Hàn biết cô sẽ giở chứng vào ngày đi, tuy nhiên hắn tạm thời sẽ không chiều ý cô: "Ai bảo em khoe khoang, hứa hẹn đủ điều với họ, anh sẽ không giúp em gánh hậu quả đâu.

Còn nữa, có qua thì có lại, hai câu trả lời anh chưa có được thì không thương lượng gì nữa, anh trước giờ không thích làm ăn lỗ vốn."
"Ư ư ư..." Hoắc Duật Hy chuẩn bị mếu máo.

"Đừng vờ vịt, Đại Bạch ngốc nhưng diễn còn đạt hơn em đấy.

Mau qua đây uống sữa, anh còn phải chuẩn bị đồ đạc nữa." Hắn vừa nói vừa đưa ly sữa cho cô.
Hoắc Duật Hy mím môi lăn qua, nhưng mới uống được một nữa cô giật ly ra trừng mắt hù dọa hắn: "Anh không gọi ông ngoại Đại Bạch là ba ông ấy sẽ không cho em lấy anh đâu!"
Vậy mà Tư Cảnh Hàn không chút nao núng, nhếch môi cười: "Là ba em nói vậy hay là tự em nói?"
"Anh không cần biết chuyện đó nhưng sự thật chính là như vậy." Hoắc Duật Hy vẫn chắc nịch.
"Thế sao, vậy mà anh còn không biết đấy."
Thấy hắn không tin Hoắc Duật Hy có chút tức tức, lườm hắn: "Anh cứ ở đó khinh thường đi, đến lúc đó không đăng kí kết hôn được thì giấy khai sinh của Nhị Bạch cũng khó mà làm."
"Ồ." Tư Cảnh Hàn vẫn rất tự tin.

"Thế chúng ta cứ thử chờ xem lời em nói có đúng hay không nhé."
"Xem thì xem, em sẽ chờ thấy anh thối mặt!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui