Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Thư kí ở quầy lễ tân hổn hển thở dốc, khuôn mặt lấm lét xanh xao, cố gắng thông báo: "Tổng tài, cô ấy...!cô ấy đến..."
"Tôi đang họp, có là ai cũng phải ngồi chờ, người nào náo loạn còn không biết đuổi ra ngoài.

Quy tắc này đã quên?" Ngay cả nhìn Tư Cảnh Hàn cũng không có, trực tiếp phân phó.

"Nhưng mà..."
"Cần tôi nói lại nữa sao?!"
"Cần chứ! Em nghe không rõ, phiền anh nói lại một lần nữa, anh là muốn đuổi em ra ngoài?"
Ầm ầm gió thổi, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện đem với bao nhiêu sức mạnh ngang nhiên áp chế sự cường hãn và hung hăng của Tư Cảnh Hàn trong tít tắt.


Lần đầu tiên người ta mới nhìn thấy Tư Cảnh Hàn bị người khác thách thức mà không dám mở miệng phản bác lại, còn đờ đẫn ngây người, hóa đá tại chỗ.

Cả phòng hội nghị lớn là thế trong phút chốc đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa ra vào, sửng sốt không thôi, càng không ngờ được người phụ nữ quyền lực trong lời đồn đã trở về.

Hoắc Duật Hy - nữ chủ của tương lai của Tư thị tập đoàn.

"Cạch cạch." Chiếc vali màu hồng được đẩy sang một bên, Hoắc Duật Hy đường đường chính chính bước vào phòng họp nơi mà trước đây bản thân đã quá quen thuộc, chỉ là bây giờ cô đã mang một thân phận rất khác.

Tuy rằng cắt ngang một cuộc họp nhưng cô không thấy quá có lỗi, bởi vì cô đã cố tình chọn lúc nhiều nhân vật lớn của công ty có mặt để xuất hiện mà tuyên bố rằng...!
Đại Bạch trên tay cô tụt xuống, lăn tăn chạy đến bên chân Tư Cảnh Hàn, lúc này hắn vẫn còn bất động, mắt nhìn thẳng, như không hay không biết, hoặc đã kinh ngạc đến đứng hình.

"Ba ba, mommy có Nhị Bạch rồi, Đại Bạch có em gái rồi, Đại Bạch vui quá, ba ba thấy mommy có giỏi không, có giỏi không?"
"Ô...!" Cả phòng hội nghị hô đều lên một tiếng, một là vì tiếng "ba ba" của Đại Bạch, hai là thông tin mà nhóc con vừa thông báo, cả Tư Cảnh Hàn nghe xong cũng phải đứng phắt dậy.

Cái miệng của Đại Bạch càng thoăn thoắt, mặc kệ biểu tình ngạc nhiên của những người xung quanh, ôm chặt lấy cổ Tư Cảnh Hàn không buông, đồng thời tránh làm bản thân rơi xuống đất: "Ba ba vui lắm phải không, Đại Bạch biết ngay ba ba sẽ vui lắm cho mà xem, cuối cùng cũng có Nhị Bạch rồi, ya ya ya..."
Đại Bạch đã cười tít mắt Tư Cảnh Hàn còn chưa kịp tiêu hóa thông tin.


"Ngạc nhiên lắm chứ gì?" Không đợi hắn kịp phản ứng, Hoắc Duật Hy đã tiến lên, cô trở về lần này xem như đại hạn của hắn đã đến, khi cô dõng dạc đưa cho hắn một bảng kết quả siêu âm trước mắt bao người để chứng minh lời Đại Bạch nói là sự thật.

"Tư Cảnh Hàn, Đại Bạch lên chức anh trai rồi."
"Phịch." Tư Cảnh Hàn lập tức ngồi phịch xuống ghế như bị người khác rút hết sức lực, những người còn lại cũng hoảng sợ hô hoán: "Tổng tài..."
Hoắc Duật Hy trông thấy cảnh này mà hả hê, tuy nhiên vẫn mỉm cười hiền lành với những nhân viên có mặt một cách ngây thơ.

Bọn họ nhìn Tư Cảnh Hàn, lại nhìn sang Đại Bạch, cuối cùng trông sang cô mà thấy lành lạnh, náo loạn Tư Cảnh Hàn đến thế này còn không làm hắn tức giận, thậm chí ép được hắn như bong bóng xì hơi tất nhiên không phải người tầm thường, bây giờ họ đã chân chính cảm nhận được tin đồn kia là thật, đây là nhân vật tuyệt đối không nên chọc vào.

Cuối cùng qua một ít lâu Tư Cảnh Hàn cũng tìm lại bản thân, tuy nhiên hắn không nói gì cả chỉ phẩy phẩy tay cho mọi người ra ngoài.

Làm việc cho hắn bao lâu rồi còn không hiểu ý hắn sao, thế là ai nấy nuối đuôi nhau lần lượt ra ngoài trong im lặng, tuy vậy việc ngoái nhìn về phía Hoắc Duật Hy và Đại Bạch đôi lần là điều không thể tránh khỏi, vì ai cũng mang một trí tò mò.


Trở lại phòng họp chỉ còn ba người, Tư Cảnh Hàn vẫn ngồi đấy chống trán, cảm thấy rất không xong.

Tại sao lại nhanh như vậy?
Tại sao?
Cứ như vậy chuỗi ngày được yêu thương của hắn chấm hết rồi ư?
Hắn còn chưa được sủng nịnh bao nhiêu, bây giờ thời cuộc chớp nháy đã đảo lộn, hắn lại phải trở về những ngày tháng trước đây bị cô khi dễ?
Vì sao ông trời lại để hắn bị báo ứng nhanh như vậy, vì sao?
Hắn đã từng dự liệu thời khắc này một ngày nào đó sẽ xảy ra nhưng chưa từng nghĩ sẽ đến sớm như vậy, thậm chí "chỉ một lần" đã phải lãnh án "chung thân"?
"Khó tiêu hóa đến vậy sao?" Rốt cuộc Hoắc Duật Hy cũng không đợi được nữa, kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn, nghĩ nghĩ một chút lại chủ động đẩy ghế của hắn sang đối diện với mình, nâng cái cằm đẹp đẽ đã lởm chởm vài sợi râu lên: "Nhưng mà Tư Cảnh Hàn, lẽ nào anh có gan làm mà không có gan nhận, đêm đó bản thân gây án thế nào thì cũng nên lường trước hậu quả đi chứ, lớn cả rồi, còn cần em nhắc nhở sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận