Đại Bạch có vẻ rất mê những người thanh niên cầm đàn đó, thằng bé buông hẳn đũa xuống bàn rồi ôm mặt ngắm làm cô không khỏi đặt nghi vấn:
"Đại Bạch rất thích sao?"
Nhóc con lắc lắc đầu: "Anh trai làm Đại Bạch nhớ Tiểu Bạch cơ, Tiểu Bạch đàn rất hay."
"Ba Tiểu Bạch đã đàn cho Đại Bạch nghe sao?"
"Vâng ạ, Tiểu Bạch còn dạy Đại Bạch hát nữa, hát thế này này..."
Thế là Đại Bạch bi bô hát, thằng bé hát rất dài, nghe rất buồn cười nhưng không sót chữ nào cả, gần hết bài thằng bé mới dừng lại, bổ sung thêm: "Thường đến đoạn này Tiểu Bạch sẽ không hát nữa, Tiểu Bạch sẽ nói Tiểu Bạch quên rồi và kết thúc luôn buổi học.
Nhưng Đại Bạch biết tổng là Tiểu Bạch nói dối nha, bởi vì có hôm Đại Bạch vừa lên tầng chơi thì thấy khát nước nên xuống lại cầu thang, thế là Đại Bạch nhìn thấy Tiểu Bạch vẫn ngồi ở chỗ cũ, vừa đàn vừa hát hết phần còn lại."
Việc Tư Cảnh Hàn cố ý nói dối con trai càng làm Hoắc Duật Hy tò mò: "Có chuyện như vậy nữa sao?"
"Vâng ạ.
Lúc trông thấy Đại Bạch đứng ở cầu thang Tiểu Bạch rất ngạc nhiên, còn quay mặt đi trộm lau khóe mắt, chắc là lúc đó Tiểu Bạch nhớ mommy nhiều lắm nên mới khóc lóc như Đại Bạch lúc nhỏ, mommy nhỉ?"
Đại Bạch ngây ngô kể xong tình tiết không nghe mommy nhận xét mà cứ thất thần, đăm chiêu mãi nên tự tạo sự chú ý:
"Đại Bạch hát cho mommy nghe nhé?" Ngay lúc này trí nhớ của thằng bé đột nhiên phát huy vượt trội, một mạch hát hết đoạn mà Tư Cảnh Hàn đã giấu:
"...!ngày đông chí, quân vương thả ta về chốn cũ, cởi gông xiềng nơi chân ta,
lại lấy cây đàn gỗ ngô đồng, mải miết gảy khúc nhạc lần nữa.
Người ngâm nga nửa khúc tình ca còn lại,
tiếng hát run rẩy, xen lẫn tiếng nghẹn ngào..."
Hoắc Duật Hy giật mình, lời hát này cô chỉ nghe qua một lần nhưng nhớ mãi không quên, chính là cái đêm cô được Tề Thiếu Khanh đưa từ thành Tây trở về, chấm dứt chuỗi ngày dây dưa giữa cô và Tư Cảnh Hàn, lúc dừng đèn đỏ quán cà phê gần đó mở là đoạn nhạc này, đúng lời này.
Bàn tay Hoắc Duật Hy nắm chặt vào nhau, tự hỏi lúc đó Tư Cảnh Hàn đã thống khổ đến mức nào?
Tư Cảnh Hàn biết bài hát này là do trước đó hắn đã biết hay...!chính cái đêm hắn buộc lòng trao tay cô cho người khác, hắn cũng ở đó nhưng hắn phải dằn lòng không xuất hiện? Phải chăng hắn đã ở rất gần cô, cho nên cô nghe được đoạn tình ca đớn đau này thì hắn cũng đớn đau nghe được.
"Tiểu Bạch còn có một bài hát nữa nhưng không dạy cho Đại Bạch, chỉ đàn thôi." Sau cùng Đại Bạch vẫn không được mommy chú ý đành tự mình nói thêm: "Tiểu Bạch còn nói bài đó Tiểu Bạch chỉ hát cho mình mommy nghe.
Cho nên bình thường Tiểu Bạch hay tỏ ra xấu tính với mommy chỉ là giả vờ thôi, mommy đừng bỏ rơi Tiểu Bạch nhé, thật ra Tiểu Bạch rất yêu mommy,"
Đại Bạch đã nói điều này rất nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ Hoắc Duật Hy thấy tin cậy như lúc này, chuyện Tư Cảnh Hàn rất yêu cô đó ngay bây giờ đang làm tan chảy trái tim cô, khiến cô muốn trở về bên cạnh hắn ngay lập tức, để ôm lấy hắn, để vuốt ve khuôn mặt điển trai tuấn tú, để ngửi lấy mùi hương quen thuộc, để hắn ấp ôm, yêu thương cô thật nhiều.
Cô nhớ hắn, một cách mất kiểm soát.
Cô chọn Phương Hoàng Cổ Trấn là nơi dừng chân cuối cùng trong chuyến du lịch không phải là không có ý, thật ra năm đó hai người đau khổ tách ra cũng vì cô không hiểu được hắn nên vô tình thất hẹn, để lại trong kí ức của hắn một mảnh đen tối về nơi này.
Lúc trước cô từng muốn bù đắp nhưng hắn phản ứng rất dữ dội, không thể nào quên đi nỗi đau đó, cô không nói nhưng vẫn không hiểu được vì sao hắn lại đặt nặng chuyện này như vậy, cho đến bây giờ thì đã hiểu được...!Ra là Tư Cảnh Hàn mà cô thấy đã hơn một lần rơi lệ, chỉ vì cô lần đầu thấy hắn như vậy, đúng vào cái ngày mà hắn mặc lễ phục trắng, trên người loang lỗ những máu cho nên cứ nghĩ đó cũng là lần duy nhất mà đâu biết rằng, nước mắt của đàn ông không phải buồn thì có thể tuôn ra.
Rời khỏi miền thống khổ của Tư Cảnh Hàn cô lại tự hỏi, mình đã yêu Tư Cảnh Hàn từ lúc nào đây?
"Đại Bạch đến đây nào?" Cô không nghĩ được nữa đành mượn bản thể mini của Tư Cảnh Hàn ôm vào lòng cho đỡ nhớ trước.
Đại Bạch đột nhiên bị hôn tới tắp không hiểu chuyện gì cũng phải trơ mặt ra vì cơ bản không giấu cái má bánh bao vào được.
Hoắc Duật Hy ôm thằng bé trong lòng như cảm giác được mình đang ôm cả thế giới trong tay, Đại Bạch thật sự là một món quà đặc biệt mà ông trời giữ lại cho cô, sau tất cả, bi thương hay thống khổ, nếu kết quả là có được thằng nhóc này thì còn có gì không đáng?
Hai câu hỏi của Tư Cảnh Hàn cô đã trả lời được.
So với việc hắn hỏi cô yêu hắn từ lúc nào thì sao không hỏi cô yêu hắn ở điểm nào đi!
__________
Hoắc Duật Hy lọ mọ trong nhà vệ sinh đã rất lâu, lâu đến nỗi Đại Bạch ngồi chờ trên giường phải nhảy xuống đi đến gõ cửa gọi cô:
"Mommy, mommy vẫn ở trong đó chứ?" Thằng bé hỏi một câu ngô nghê.
"Đại Bạch ngoan chờ một chút, sắp thành công rồi."
"Mommy vẫn ổn chứ ạ?" Đại Bạch nghe tiếng Hoắc Duật Hy vọng ra thì hỏi tiếp.
"Mommy ổn, Đại Bạch lên giường chờ đi, mommy ra ngay."
Đại Bạch nghe thế mới an tâm, lúc lắc cái mông chạy về giường, trèo lên ngồi đợi mommy tiếp.
Chưa đến ba phút sau: "Rầm!"
Đại Bạch giật cả mình té ngửa ra đằng sau.
Cánh cửa nhà vệ sinh vừa bị đá toang, Hoắc Duật Hy hớt hải chạy ra nhìn khắp nơi, nhìn thấy Đại Bạch chóng vó trên giường lập tức nhào đến bồng thằng bé lên hôn chùn chụt, hết má bên này lại má bên kia rồi reo lên trong sung sướng: "Đại Bạch, Đại Bạch...!mommy, mommy thắng giải độc đắc rồi!"
Đại Bạch bị hôn đến mặt nghệch ra, làm sao đủ trình độ để hiểu "giải độc đắc" mà cô nói là gì.
Hoắc Duật Hy vui đến nổi nói lắp, nói năng lộn xộn: "Không không, là Nhị Bạch trúng giải độc đắc! À là Tiểu Bạch trúng giải độc đắc mới đúng ấy chứ nhỉ?"
Đại Bạch càng chẳng hiểu làm sao, hai tay ôm đầu táo ngố bị kéo vù vù ra sân bay trong tít tắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...