Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Hoắc Duật Hy bây giờ mới hiểu, dù có hạnh phúc và sung sướng khi được hắn yêu thương nhưng cô dần cảm thấy sợ hãi khi đêm nay đặc biệt dài và cảm hứng của hắn cũng bất tận không kém.

Là một sự buông thả không giới hạn, tiếng kêu mĩ miều của cô là một chất xúc tác khiến thần trí hắn điên cuồng, khi cao trào tiến đến, hiếm khi hắn lại dỗ dành cô như lúc này: "Bé ngoan, chịu đau một chút."
Hoắc Duật Hy nép chặt trong ngực hắn mặc cho sự hủy hoại điên cuồng bên dưới cơ thể khiến cô như chết đi sống lại, không chịu được chỉ biết nức nở kêu: "Cảnh Hàn, đau em..."
"Bé yêu, là do em bức anh." Tư Cảnh Hàn muốn dỗ cô nhưng bản thân hắn cũng không dừng lại được, mớn trớn thắt lưng bị hắn ép đến mỏi nhừ của cô, hắn dỗ: "Đó không phải là đau, quá kích thích em chưa quen đó thôi."
"A..." Sau cùng Hoắc Duật Hy như một tờ giấy mỏng bị một cây bút lông xuyên thấu, vết mực của nó lại từng chút loang ra, đánh dấu chủ quyền trên lãnh thổ của cô.

Hai người lại có được liên kết tối cao, sự mật thiết đó không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, còn đông đầy hơn cả câu nói trong em có anh, trong anh có em, hai chúng ta là một.

Không đơn thuần là vậy nữa, khi một trong hai người cam hiến tế linh hồn và quyết định sống bám víu vào người kia, thì không gian của cả hai chỉ còn một nửa, hai chúng ta không còn là một, mà hai chúng ta chỉ còn là một nữa, bền chặt tối cao trong bền chặt.

Và diễn cảnh hạnh phúc như thế thì không nên chỉ có một lần.


Để nối dài hạnh phúc của Hoắc Duật Hy Tư Cảnh Hàn quyết định yêu thương cô thêm lần nữa như nguyện vọng ban đầu của cô.

Hoắc Duật Hy sợ hãi nhưng không dám chối từ, một câu "bé yêu" của hắn đã thành công giam cầm lí trí của cô.

Đêm thật sự màu nhiệm, cô ước nó có thể dài ra thêm đôi chút, dù rằng có đáng sợ bao nhiêu, nhưng ai bảo cô đã yêu trúng chúa tể của những loài ác quỷ, mà ban đêm mới là lúc hắn có thể lộng hành.

_____________
Đợt tuyết lớn cuối cùng của mùa đông đã kết thúc, thành phố K sẽ dọn mùa chuẩn bị đón mùa xuân.

Bãi tuyết lớn trên cây ngô đồng trước cửa phòng ngủ nơi Tư Cảnh Hàn đang nằm rụng xuống, ánh mắt trời tươi mát chiếu qua cửa sổ rọi vào mắt hắn.

Một buổi sáng tốt lành và ấm áp, hắn trở mình ngủ sung sướng sau một đêm dài hoang ca.


Hắn còn lưu luyến người phụ nữ bên cạnh nên đưa tay lần mò sang bên cạnh, mong ngóng tìm được chút ấm áp của da thịt mịn màng và một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào.

Chỉ là sờ mãi, sờ mãi cũng không thấy, cho đến khi chạm được vật ấm áp thì cũng thấy toàn lông là lông.

Hắn sững sờ mở mắt, cái mông của Gâu Đần liền đập vào mắt, thấy hắn tỉnh nó còn ngoe nguẩy cái đuôi mừng rỡ, dựa sát vào hắn hơn.

Tư Cảnh Hàn chống tay ngồi dậy, cảm thấy cả người có chút nặng nề, có vẻ hắn đã ngủ khá lâu, xác định không có Hoắc Duật Hy trong phòng mới nhìn sang đồng hồ, thì ra đã gần chín giờ sáng.

Cô đi đâu được nhỉ, tối qua mệt như vậy thì có lý nào cô tỉnh dậy trước hắn, cho dù là có như vậy đi chăng nữa thì cô cũng phải ngồi đây canh sẵn hắn tỉnh dậy mà ăn vạ chứ?
Nghĩ vậy Tư Cảnh Hàn có chút bất an, tìm áo choàng ngủ khoác lên người, muốn đi dép lê xuống giường thì Gâu Đần từ phía sau chụp lấy tay hắn.

Quay lại nhìn nó, hắn phát hiện ra trên cổ nó có cột một cuộn giấy nhỏ cùng cái nơ, tháo xuống mở ra, dòng chữ đầu tiên đã làm hắn thấy choáng váng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận