Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Em thật đáng ghét, hại tôi ra nông nỗi này lại không chịu nhìn tôi." Bất giác giọng nói dỗi hờn của ai đó lại vang lên làm Hoắc Duật Hy bừng tỉnh.
Cô ngước mắt nhìn người ở trên cao hậm hực nhìn mình không khỏi xao xuyến, cảm giác khi yêu thật lạ kì, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương cũng đã vẽ ra bầu trời đầy sao xinh đẹp.
Tư Cảnh Hàn không hiểu suy nghĩ nãy giờ của cô, chỉ thấy cô lơ đãng nhìn đi nơi khác dù rằng chính cô là người bày ra chuyện này thì buồn bực không thôi.
Cô muốn an ủi hôn lên môi hắn, hắn liền quay mặt sang hướng khác, không cho hôn, đôi môi mỏng cũng xụ xuống.
Hoắc Duật Hy si lắm biểu cảm phong phú trên khuôn mặt điển trai của hắn, cô từng tưởng tượng không ít lần nếu hắn có được một tuổi thơ bình thường như bao người khác thì có phải tính cách bây giờ của hắn sẽ rất thú vị không.
Sẽ là một người biết giận biết hờn, biết vui biết buồn một cách rõ ràng và trực tiếp, thậm chí còn biết làm nũng những khi cần thiết nữa.
Giống như Đại Bạch vậy, nghe Hàn thúc nói khi mất tích Tư Cảnh Hàn cũng trạc tuổi Đại Bạch bây giờ, lúc đó hắn ngây thơ không kém gì thằng bé, cũng mập mạp đáng yêu và thích nhất là chú ruột của Tề Thiếu Khanh cũng như Đại Bạch bây giờ thích anh ấy vậy.
Chỉ tiếc tuổi thơ của hắn bị biến tướng, chớp mắt đã đảo lộn tất cả, tính cách của hắn cũng do hoàn cảnh mà hình thành.
Nhưng có lẽ, cô yêu là tính cách của hắn khi đã bị hoàn cảnh đẩy xô, bởi lẽ nếu hắn lớn lên với hoàn cảnh bình thường thì hắn đã không là hắn của hiện tại, mà cô yêu là hắn của hiện tại mà.
Trên đời này khó nói chính là như vậy, thứ hoàn hảo thì ai cũng thích nhưng không đồng nghĩ thứ khiếm khuyết sẽ chẳng ai yêu.
Cho dù là tính cách, cũng như vậy.
Sau cùng Tư Cảnh Hàn cũng chịu cho cô hôn mình, hắn lại bế cô lên giường, nhưng cũng không tính mà là bế mà cả hai cùng là dìu nhau.
Lâu rồi hai người không đồng thuận như vậy, xuất phát từ sự tự nguyện mọi cảm giác dường như được thăng hoa.
Tư Cảnh Hàn biết quá rõ những gì thuộc về cô nên dễ dàng thuần phục, chọc cho cô mềm nhũn chỉ biết bám víu vào hắn như một con tàu lênh đênh.
Dù rằng cô tỉnh táo, dù rằng đã cố gắng chủ động nhưng cô vẫn trúng kịch độc của Tư Cảnh Hàn, chịu yếu thế ôm vai hắn khóc than.
Áp má lên vai cô, Tư Cảnh Hàn cảm nhận được ba giọt dung dịch cô cho vào nước lọc của hắn đã vơi dần tác dụng, hắn không còn bủn rủn tay chân như lúc đầu mà thay vào đó hiệu quả từ hương liệu cô xịt quanh giường lúc nãy làm hắn mê mẩn nhiều hơn.
Hắn cũng biết cô đã tự bôi lên người loại nước hoa có tác dụng làm bạn khác giới có cảm giác muốn gần gũi hơn.
Cách này tuy không hiệu quả bằng dược tính nhưng một khi lâm trận thì sự quyến luyến nó tạo ra còn gấp trăm lần, đặc biệt là khi cả hai đều có ý với nhau thì khó mà dứt ra được.
Chậm nghĩ, hắn lại muốn xé xác tên nhiều chuyện Kenji ra, chắc chắn những thứ này Hoắc Duật Hy lấy từ chỗ của hắn, chỉ là ai đã bày cho cô chiêu này?
"Cảnh Hàn, anh sao rồi?" Hoắc Duật Hy thấy hắn không có động tĩnh liền xoa xoa má hắn lo lắng hỏi.
"Không xong rồi." Hắn nói.
"Sao?" Cô càng hoảng hốt.
Tư Cảnh Hàn liền nhổm dậy: "Tôi nói em không xong rồi." Dứt lời hắn lại nâng chiếc eo đau nhức rã rời của cô lên, nôn nóng đem hai thân thể hòa quyện thành một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...