Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Hoắc Duật Hy không cho là vậy: "Thế anh Thiếu Khanh để trưng bày à? Tôi nghĩ chuyện này muốn hay không là do cô quyết định ấy chứ."
"Tiểu Hy, cô hiểu lầm rồi.

Tôi và Tề Thiếu Khanh là không thể nào đâu." Thế nhưng đề cập đến chuyện này Hoàng Tịch Liên lại lắc đầu: "Thật ra hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn chào tạm biệt cô với Đại Bạch, sắp tới tôi sẽ ra nước ngoài dài hạn."
"Sao, cô ra nước ngoài, để lưu diễn sao?" Hoắc Duật Hy hoàn toàn ngỡ ngàng.

"Không, lần này tôi muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch nghỉ dưỡng lúc của mình.

Năm trước bị ba ép về nước rồi vô tình tham gia vào chuyện của cô và Cảnh Hàn nên mới gián đoạn, bây giờ hai người sắp viên mãn, ở đây tôi cũng đã chơi chán, phải tìm chỗ khác thôi." Hoàng Tịch Liên thản nhiên nói, còn tranh thủ hôn má Đại Bạch mấy cái.

Riêng Hoắc Duật Hy vẫn chưa định hình: "Anh Thiếu Khanh có biết chuyện này không?"
"Đương nhiên." Hoàng Tịch Liên gật đầu, cắm một miếng cam đưa vào miệng, nhún vai nói tiếp: "Thật ra cô đã hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Tề Thiếu Khanh rồi, tôi và anh ấy không đến mức quá thân thiết như mọi người đã nghĩ đâu.

Tuy rằng tôi đơn phương nhưng tôi không thích dây dưa với người không yêu mình, ăn cũng đã đủ rồi nên "say goodbye" là vừa."
Sự thẳng thắn của cô ấy khiến Hoắc Duật Hy phải há hốc mồm: "Vậy anh ấy có nói gì không?"

"Nói gì được chứ, nhưng tôi nghĩ không phải yêu nhau thì muốn nói cũng chẳng có gì để nói.

À, đúng rồi, tôi có ghé ngang Milano, cô có muốn mua gì không, tôi chọn giúp cho." Hoàng Tịch Liên dường như không để tâm lắm đến chủ đề liên quan đến Tề Thiếu Khanh, thật sự dứt khoát như cô ấy đã nói, không níu không nợ, càng không chút u sầu.

Thái độ này của cô ấy cũng khiến Hoắc Duật Hy phải tin cô ấy rời đi hoàn toàn là do sở thích của cá nhân say mê du lịch, không làm mất hứng cô liền nhờ cô ấy mua giúp mình vài món trang sức.

Hai người đang chọn thì Tư Cảnh Hàn trở về, hôm nay là chủ nhật nên hắn được nghỉ buổi chiều, trông thấy Hoàng Tịch Liên ngồi ở phòng khách thì thoáng qua bất ngờ, "Em đến lâu chưa?"
"Cũng lâu rồi, cốt yếu sang tạm biệt Tiểu Hy với Đại Bạch, anh chắc đã nghe được chuyện em đi?"
"Ừ, Tề gia có nói.

Khi nào thì bay?"
"À, nếu thời tiết thuận lợi thì hai hôm nữa."
"Ừm." Tư Cảnh Hàn gật đầu, một bên cởi áo khoác, một bên đón lấy Đại Bạch: "Hai người ngồi chơi đi, để anh trông thằng bé cho."
Đại Bạch nghe vậy rất chủ động bò xuống ghế đi đến chỗ của hắn, còn nói: "Ba ba, Đại Bạch chưa uống sữa."
Tư Cảnh Hàn bế nó lên, hôn trán một cái, cười dịu dàng: "Được rồi, chờ ba thay đồ xong sẽ pha cho Đại Bạch."
Hoắc Duật Hy ngồi một bên cũng đứng dậy đi đến: "Hôm nay đi họp sớm anh hẳn là mệt rồi, sữa của Đại Bạch dặn Tiểu Mễ pha là được."
"Không sao đâu, chỉ có một bình sữa thôi, em đừng khi dễ sức khỏe của tôi như vậy."
"Anh chỉ giỏi cậy mạnh, gầy đến sắp trơ xương, ôm vào chẳng đã tí nào.

Em nấu canh gà rồi, chút nữa mang lên cho anh, tuyệt đối không được nhờ Đại Bạch uống giúp!" Cô vừa nói vừa đe dọa cả hai cha con.

Nói đến khoảng ăn uống Tư Cảnh Hàn không tiện trả giá với cô, vội vàng quay đầu bỏ trốn lên tầng.

Hoắc Duật Hy chống hông nhìn theo, "Anh nghĩ làm như vậy thì sẽ trốn được sao, mơ đi."
Nhìn gia đình ba người chí chóe, người ngoài như Hoàng Tịch Liên cũng thấy ngưỡng mộ thay, bất giác đưa tay sờ lên bụng, lại nghĩ đến nụ cười và cái hôn dịu dàng vừa rồi Tư Cảnh Hàn dành cho Đại Bạch, cô càng mơ màng hâm hộ.

Hơn sáu giờ chiều.


Biệt thự Hàn Nguyệt.

Dù bên ngoài trời vẫn lạnh nhưng dựa vào hệ thống sưởi tân tiến trong biệt thự Tư Cảnh Hàn vẫn có thể thoải mái bơi lội vào mùa đông.

Tuy nhiên đối với Hoắc Duật Hy thì đây vẫn là một chuyện điên rồ, có lẽ do cô không biết bơi nên không hiểu được sự thú vị khi vận động dưới nước, nhưng Tư Cảnh Hàn thì đặc biệt thích điều này.

Trên thực tế thì đây là môn thể thao sở trường của hắn, cũng là môn duy nhất cần dùng đến sức lực mà hắn thực hiện xuất sắc hơn Tề Thiếu Khanh.

Chẳng những nhanh về tốc độ mà hắn còn bơi rất đẹp, đến nỗi Đại Bạch nằm dài trên hồ bơi ngắm nghía mãi cũng không chán.

Cả giờ rồi, nó vẫn không di chuyển đi đâu, nằm sắp ở đó lúc lắc cái chân, Tư Cảnh Hàn di chuyển đến đầu thì cái đầu của thằng bé quay theo hướng đó.

Đến khi hắn dừng lại thằng bé cũng không đứng lên ngay mà nhét miếng táo cuối cùng vào miệng, hút cạn nước ép trong ly mới đi lấy nước ấm mời Tư Cảnh Hàn.

Tư Cảnh Hàn theo thói quên nhận ly nước ấm của nhóc, vừa lau khô người vừa hỏi: "Mommy đâu?"
"Mommy ở trên phòng nói chuyện điện thoại với cậu nhỏ." Đại Bạch báo cáo.

Hắn gật đầu, uống nửa ly nước rồi trả cốc cho Đại Bạch: "Lần sau đổi thành sữa ấm cho ba."

"Vâng ạ." Đại Bạch gật đầu ngay.

Tư Cảnh Hàn nheo mắt nhìn nó, ngoan như vậy thì chắc không đơn giản dừng ở đây rồi: "Muốn xin ba cái gì sao?"
Đại Bạch không hề giả vờ mà nói ngay: "Búp bê cậu nhỏ mua cho Đại Bạch hết quần áo để thay rồi, Đại Bạch muốn mua kim chỉ để may quần áo cho em ấy."
Nghe xong Tư Cảnh Hàn lập tức thấy choáng váng, lại nhìn con trai háo hức trông ngóng, hắn thở dài một hơi: "Ba bảo người mua quần áo cho búp bê, Đại Bạch không cần may đâu."
"Không cần đâu ạ, Đại Bạch muốn tự may như chị Nhược Nhược cơ." Đại Bạch ngây ngô nhưng vẫn khăng khăng.

Sau cùng Tư Cảnh Hàn đành chấp thuận, nghĩ rằng phải bàn bạc lại chuyện này với Hoắc Duật Hy ngay.

Đại Bạch thấy hắn đồng ý liền lật đật đem ly nước đi cất.

Lời mommy dặn xem như nhóc đã làm đại công cáo thành.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận