Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Có thể hình dung như vậy, nhưng lý do thì còn nhiều hơn thế nữa." Tư Cảnh Hàn rời khỏi bờ vai gầy của cô, hơi ngẩn đầu lên.
Thật sự lúc đó đối với hắn, có được cô cũng như một con chim sẻ được đứng cạnh phượng hoàng vậy, có lẽ là do ám ảnh tâm lí lúc nhỏ nên lúc nào hắn cũng cảm thấy cô là một điều gì đó cao quý, xa xỉ mà cả đời hắn cũng đừng mơ chạm tới.
Hắn chẳng qua chỉ là một loài quỷ của chốn tối tăm đang mơ đến ánh sáng thiên đường, cách biệt thân phận khiến hai người chỉ có thể ngược đường bước đi, mãi mãi cũng không thể song hành tiến về một lối.
Hoắc Duật Hy nhìn thấy nét nghĩ ngợi trong mắt hắn, cô đặc biệt thích vẻ trầm tĩnh của hắn lúc này, có chút gì đó dịu dàng lắm, đặc biệt là trên khóe mi hay lay động.
Cô không tự chủ vuốt ve khuôn mặt điển trai: "Đôi lúc em cảm thấy anh đặc biệt mỏng manh, làm cho người ta có cảm giác phải bảo vệ."
"Em cảm thấy vậy sao?" Chí ít thì đối với Tề Thiếu Khanh khi hắn còn nhỏ có thể cho là vậy, nhưng còn với Hoắc Duật Hy thì không thể nào.
"Ừm." Cô gật đầu: "Nhưng khi sóng gió ập tới, anh lại không cho người ta có hội đó, mà bản thân anh trở thành một nơi kiên cố vững chãi để bảo vệ người khác.
Khi sóng gió qua đi anh mới bày ra vẻ mỏng manh ban đầu."
"Tôi không cố ý biểu hiện như vậy." Tư Cảnh Hàn cười bất đắc dĩ.
Hoắc Duật Hy cúi đầu hôn lên trán hắn một cái như gà mổ: "Thật ra có thể phần lớn là do vẻ ngoài của anh thôi.
Lúc anh cau mày, sắc lạnh đôi mắt nhìn ai đó trông thật sự rất nghiêm trọng, nhưng đổi ngược lại khi anh buông lỏng biểu cảm, em sẽ như được thấy một người hoàn toàn đối lập với anh."
"Vậy em thích tôi của khi nào hơn?"
"Đương nhiên là..." Cô cố tình kéo dài: "...!lúc nào cũng thích."
Khỏi nói Tư Cảnh Hàn hài lòng thế nào, chủ động yêu thương cô một phen, cô trước ngực hắn lại nũng nịu: "Nhưng em đặc biệt thích anh của lúc "yêu" em."
"Tiểu hồ ly nghịch ngợm." Lần này thì hắn cười rộ để lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp, quyết định thưởng mạnh cho cô bằng cách gọi Đại Bạch ra.
Thằng bé ở trong phòng nghe gọi liền bình bịch chân ngắn chạy ra, hớn hở: "Ba ba gọi Đại Bạch ạ?" Nhìn sang phao con vịt không có ai sử dụng, mắt nhóc con càng sáng rỡ, nghĩ rằng ba gọi ra để cho nhóc ngồi phao vịt.
Tư Cảnh Hàn đúng là với tay lấy cái phao sang thật, nhưng để Hoắc Duật Hy trèo lên trên, còn Đại Bạch thì được dặn: "Vào trong lấy máy ảnh chụp giúp ba vài kiểu, mommy ưng ý bao nhiêu tấm thì cho con ngồi phao bấy nhiêu phút."
"Vâng ạ?"
"Nhanh nào, mommy sắp bị lạnh rồi." Tư Cảnh Hàn vừa nói vừa giúp Hoắc Duật Hy chỉnh dáng ngồi mặc cho dáng vẻ ỉu xìu của Đại Bạch bên bờ hồ.
Khi thằng bé quay vào trong Hoắc Duật Hy mới thắc mắc hỏi ba nó: "Đại Bạch còn biết chụp ảnh sao?"
Tư Cảnh Hàn khá tự hào nhướng mài với cô, không đáp mà hỏi ngược lại: "Rất được việc phải không?"
Hoắc Duật Hy nhìn hắn lại nhìn Đại Bạch dắt hai con chó cưng cùng cái máy ảnh đi ra đúng là cảm phục không thôi, tự hỏi Tư Cảnh Hàn rốt cuộc đã luyện cho con trai cô bao món nghề trong suốt mấy năm nay rồi?
Đúng là đồ tốt thì không cần quảng cáo quá nhiều, cô từng chê cách hắn dạy con trai, hắn không nói nhiều mà để thực tiễn chứng minh cho cô thấy cách của là hắn đúng hay sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...