Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Hoắc Duật Hy được một trận hả hê, cong mông bơi tiếp, chỉ là đạp nước được mấy phát nữa đã bị người kia giật lấy con vịt khiến cô lập tức chìm xuống.
Uống được một ngụm nước cô mới nhô lên được, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Tư Cảnh Hàn: "Anh đáng ghét!"
Hắn khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nhìn cô: "Nếu thấy tôi đáng ghét có thể không học nữa mà."
"Anh uy hiếp em à?"
"Ừ, có thể tính là vậy." Tư Cảnh Hàn thậm chí còn dửng dưng thừa nhận.
"Có ai như anh không chứ?!"
"Vậy thì không.
Em may mắn rồi, trong trăm nghìn người chọn đúng một người đặc biệt là tôi."
Hoắc Duật Hy thật sự chẳng còn ngôn từ nào để diễn đạt, mặt mày nhanh chóng đỏ lên đầy ấm ức.
Tư Cảnh Hàn thấy cô giận phát run có chút ái ngại, thu lại ý cười trên môi, hỏi: "Uống một ngụm nước mà tức đến vậy sao?"
"Không." Hoắc Duật Hy quay phắt đi.
"Được rồi, đừng giận, tôi cũng không phải cố ý."
"Không phải cố ý? Anh đang định lừa con nít ba tuổi sao?" Hoắc Duật Hy coi bộ giận thật, nhất quyết nói cho ra lẽ.
Tư Cảnh Hàn chịu thua trước: "Được được, là tôi sai, nhận lỗi với em được không?"
"Chẳng có ai xin lỗi bằng miệng cả." Cô cần là thành ý.
"Vậy em muốn thế nào?"
Hoắc Duật Hy chờ chính là câu này của hắn, nhanh chóng nở nụ cười đưa tay câu lên người hắn mà nói: "Em hỏi Đại Bạch rồi, thằng bé bảo muốn về ngoại một chuyến."
"Ừ, tôi sẽ cho người hộ tống hai mẹ con sang đó." Tư Cảnh Hàn đồng ý ngay.
"Gì chứ, anh không đi cùng bọn em sao?" Cô tròn mắt.
"Em đừng cố gắng lừa người nữa, lúc trước thỏa thuận thế nào tôi còn chưa quên." Hắn không dễ bị lừa, dù cô có quàng sẵn hai chân trên eo hắn cũng không chút xao động.
Hoắc Duật Hy chu môi điểm vào má hắn: "Ai cho phép anh thông minh như vậy chứ?"
"Không được sao?"
"Không được." Dứt lời cô hơi ngẩn đầu chạm môi vào môi của hắn.
Tuy rằng dụ dỗ bất thành nhưng cô không lấy làm tức giận, dù sao cái này cũng không nằm trong kế hoạch, Tư Cảnh Hàn dễ như vậy mà mắc lừa thì quá vô lý đi.
Ngược lại cô muốn cùng hắn âu yếm hơn, ngẫm đi ngẫm lại mấy năm nay hai người không được mấy khi như bây giờ, đặc biệt hắn dễ tính thế này lại càng không.
Tư Cảnh Hàn không từ chối nụ hôn của cô, đôi môi vẫn giữ ý cười nhẹ, dịu dàng vòng cánh tay xuống nước để cô ngồi lên vòng tay của mình.
Học bơi đích xác chỉ còn là danh nghĩa khi hai người cứ dáng chặt vào nhau, Đại Bạch tốt bụng đem nước ra còn bị đuổi vào trong vì đã làm phiền không gian riêng tư của phụ huynh.
Thật không biết lúc trước cưng chiều nhóc như vậy làm gì để rồi bây giờ hất hủi thành ra thế này?
Khi Đại Bạch quay mông vào trong Hoắc Duật Hy cảm thấy có hơi buồn cười hỏi Tư Cảnh Hàn: "Anh vô tình với thằng bé hệt như cách trước đây anh vứt bỏ tình nhân của anh vậy."
"Có sao?" Tư Cảnh Hàn cũng không mấy để ý, khi cô nhắc nhở hắn mới liếc đến cái mông của Đại Bạch vừa đi khuất.
"Có, trước đây anh chính là bạc tình như vậy.
Phụ nữ bên cạnh anh đúng là bất hạnh." Hoắc Duật Hy không biết là giúp ai hờn trách, nhưng cốt yếu cô muốn nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn khi nhắc đến chuyện nhạy cảm này.
Vậy mà Tư Cảnh Hàn bình tâm như vại: "Tôi không bạc tình với họ là để chung tình với em, em còn trách cứ?"
"Này nhé đừng lấy em ra làm bình phong, anh trước kia phong lưu có nghĩ đến em không, bây giờ lại nói như anh làm vậy là rất chính nghĩa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...