Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tư Cảnh Hàn đang chăm chú dạy cho con trai lại có người cứ múa tới múa lui bên cạnh ít nhiều cũng làm hắn phân tâm.

Hoắc Duật Hy chờ chính là thời cơ này, khi hắn chịu nhìn cô thì cô nhích tới, đi xuống hồ ngay còn nói rất tự nhiên: "Em cũng chưa biết bơi."
Cô bỏ lửng nữa câu, Đại Bạch thì không hiểu được hàm ý rồi, riêng Tư Cảnh Hàn quá rõ bụng dạ của cô nên nói: "Khi khác đi."
"Hơn hai mươi phút còn gì, nó muốn bơi cũng đã bơi đủ."
Tư Cảnh Hàn nghe cô nói thì nhìn thoáng qua Đại Bạch, thằng bé con cũng to mắt nhìn hắn, hắn lại nhìn sang Hoắc Duật Hy, quan trọng hơn là bộ bikini màu đen cô đang mặc rất đặc sắc.

Sau cùng Đại Bạch đang chum chủm bơi bị xách bỏ lên bờ cùng với đó là một câu nói vô tình đến từ chỗ ba nó: "Đại Bạch vào trong thay đồ đi, ba dạy cho mommy học bơi thêm lúc nữa."
"Nhưng Đại Bạch ngồi trên phao con vịt cũng được mà, Đại Bạch muốn ngồi phao vịt." Đại Bạch vẫn còn tiếc nuối, ôm con vịt màu vàng đặt xuống nước.

Ai ngờ Tư Cảnh Hàn lấy cái phao nhưng không cho Đại Bạch ngồi lên mà để Hoắc Duật Hy leo lên đó, còn nói với con trai: "Con bơi lâu rồi, ngồi vịt nữa sẽ bị cảm lạnh, mau lau khô người rồi mặc đồ vào, lần sau ba sẽ cho ngồi vịt."

Đại Bạch đứng trên bờ chùm khăn, nhìn Hoắc Duật Hy ngồi trên con vịt của mình rồi lại nhìn Tư Cảnh Hàn, lúc này nhóc muốn nói gì đó nhưng vẫn không hình dung được tình cảnh diễn ra gọi là "thiên vị" nên cứ ú ớ mấy tiếng rồi đi vào trong.

Nhìn Đại Bạch bị từ chối phũ phàng Tư Cảnh Hàn cũng cảm tháy áy náy nhưng không thể làm gì hơn vì Hoắc Duật Hy thực sự rất cuốn hút đối với hắn.

Ban đầu Hoắc Duật Hy cũng học hành rất nghiêm túc, hắn bảo sao cô đều làm y hệt như vậy.

Nhưng dường như chứng sợ nước của Đại Bạch là từ cô truyền sang, nên đối với mảng này Đại Bạch chậm tiêu hóa thì cô cũng y hệt như vậy.

Học một hồi, tuy rằng cô có cần cù thật nhưng sự lĩnh hội quá kém đã khiến Tư Cảnh Hàn trở nên thiếu kiên nhẫn, đỡ trán lắc đầu: "Sao em ngốc quá vậy, trông kìa, tướng bơi xấu không chịu được."
Hoắc Duật Hy nghe xong cũng bực, cố tình đạp nước quật vào hắn: "Nhưng em đã cố hết sức rồi."
Tay đang đỡ bụng cho cô của Tư Cảnh Hàn thu lại, chưa quá ba giây cô lập tức chìm xuống, may là chưa uống ngụm nước nào nhưng rất căm tức nhìn hắn.


"Đây là cố gắng hết sức của em sao? Còn tệ hơn Đại Bạch."
"Sao anh lại so sánh em với thằng nhóc bốn tuổi chứ?"
"Vì so sánh với những người trạc tuổi em thì kết quả sẽ càng thảm hơn." Tư Cảnh Hàn vô tình nói ra sự thật, điều này chứng minh ở trên người Hoàng Tịch Liên là rõ nhất.

Hoắc Duật Hy nghe đến mà hận không thể xé cái miệng của hắn cho rộng tuệch ra, chưa từng thấy người đàn ông nào như hắn cả, còn may cô là người hắn yêu, bằng không sẽ bị chê bai đến mức nào nữa chứ?
Mới đó mà cô đã giận dỗi không thèm nói với hắn nữa, tự mình ôm con vịt của Đại Bạch mà ngẩn cổ lên bơi.

Tư Cảnh Hàn trông thấy có chút buồn cười mím môi, di chuyển đến thành hồ với tay lấy ly nước ép đặt trên cái khây gỗ nhàn nhã thưởng thức, đây là thói quen của hắn.

Hoắc Duật Hy quay đầu lại mà thấy chướng mắt làm sao, quyết định không bơi nữa, dùng tay hất nước về phía hắn, nước trong bể vừa vặn bắn mấy giọt vào ly của Tư Cảnh Hàn, khiến hắn không dám uống tiếp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận