Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Maldives, buổi sáng.
Hôm qua vui vẻ no say nên sáng nay cả đoàn người của Tề Thiếu Khanh không lên du thuyền đi ngắm bình minh mà ở villa ngủ bù.
Nói đến ngủ nướng thì ít ai phi thường bằng gia đình Tư Cảnh Hàn.
Đồng hồ đã điểm đến lần thứ ba Hoắc Duật Hy mới lần mò đưa tay ra tắt, hơi đau đầu cô rên ư ư hai tiếng than thở rồi uể oải lật người úp sấp người vào chăn.
"Bịch."
Chân lập tức đá trúng thứ gì đó.
Ngẩn cổ lên nhìn, thì ra là đá trúng mông của Đại Bạch đang nằm ở cuối giường, bên cạnh hai con chó cưng cũng lười biếng y hệt ngủ chống vó không hay biết trời đất gì.
Cô thầm cười chế nhạo, đúng là vô dụng mà, không ngờ người như Tư Cảnh Hàn lại huấn luận ra được mấy con thú cưng ngốc nghếch như vậy.
Ơ...!
Cười thầm chưa được bao lâu cô chực nhớ đến cái gì đó không đúng.
Tư Cảnh Hàn, đúng rồi, Tư Cảnh Hàn đâu? Không nhìn thấy hắn!
Mi mắt nặng trĩu lúc này cũng mở toang, cô gần như ngồi phắt dậy hốt hoảng ôm mặt, nghĩ có khi nào ngủ dậy hắn hối hận nên bỏ trốn rồi không?!
"Tư Cảnh Hàn." Cô gấp gáp gọi tìm.
"Tư Cảnh Hàn, anh có trong nhà tắm không?"
"Tư Cảnh Hàn, anh ở đâu vậy?"
Không có ai trả lời.
Cô hoảng hơn nữa, trái tim sắp vọt tới cổ, cảm giác bất an làm cô mếu máo.
Đại Bạch từ lúc nghe cô gọi đã tỉnh dậy, bây giờ thấy cố ngồi đó mếu máo nên thấy lắng vô cùng lòm còm ngồi dậy, bò đến hỏi: "Mommy, mommy làm sao thế?"
"Hu hu hu...!Đại Bạch, tên ba Tiểu Bạch chết tiệt của con lại bỏ trốn rồi, hắn lại bỏ mẹ con chúng ta rồi!" Hoắc Duật Hy lâp tức ôm lấy thằng bé mà rằng.
"Mommy đừng khóc." Đại Bạch hiểu chuyện dỗ mẹ mình trước: "Mommy nói Tiểu Bạch đi đâu nữa hả?"
"Ưm." Cô gật đầu.
"Ơ nhưng mà..." Đại Bạch ôm đầu khó hiểu, chỉ chỉ vào một cái chân ló ra dưới lớp chân.
Hoắc Duật Hy sụt sùi nhìn theo phía nhóc chỉ: "Hic...!cái chân à?"
Cô rụt rè đưa tay sờ sờ xuống chỗ mình đang ngồi lên, ôi chao, cô dường như phát hiện ra cả một châu lục mới, thì ra cái chân xinh đẹp đó không phải là của mình.
Dưới lớp chăn cô ngồi lên không phải là gối bông như cô tưởng.
Mà là...!
"Còn muốn ngồi đến khi nào nữa?" Giọng nói lành lạnh của Tư Cảnh Hàn vào lúc này làm cô giật thót mình.
"Soạt." Cô lật tấm chăn xuống, quả nhiên nhìn thấy ngay khuôn mặt rất không vui của người kia.
Theo quán tính cô sợ hãi định đắp tấm chăn lại che hắn đi coi như không thấy gì, mà không biết thì không có tội.
Tư Cảnh Hàn lập tức bắt lấy cánh tay của cô ngăn lại, từng chữ tiếp đó dường như đều rít qua kẽ răng mới lọt ra ngoài: "Cái mông của em cũng biết lựa chỗ ngồi quá nhỉ, chỉ thiếu nước bức tôi chết ngạt nữa thôi." Nói xong, hắn kéo cô ngồi sang chỗ bên cạnh, sau đó một tay rầu rĩ đỡ trán một tay còn lại chống đỡ cơ thể đau nhức ngồi dậy.
Cả đêm qua cô nằm chồng lên người hắn, sáng sớm lại lăn mông lên tới trên đầu khiến hắn đang ngủ phải vì đất trời tối tâm, có mũi cũng không thở được mà tỉnh dậy.
Nhìn đầu tóc rối như tổ quạ của hắn Hoắc Duật Hy cũng đoán ra đêm qua tướng ngủ của mình chắc không mấy đẹp đẽ.
Bất quá cô vẫn sung sướng vô cùng khi thấy hắn còn nguyên vẹn ngồi ở đây mà không giống tưởng tượng vừa rồi, cô bèn sà đến ôm chằm chặp lấy hắn: "Tư Cảnh Hàn, thật tốt quá anh vẫn còn ở đây."
Đang ngủ ngon bị người khác chọc cho tỉnh dậy ít ai vui vẻ, Tư Cảnh Hàn cũng vậy, đưa tay đẩy cái má lấm lem nước mắt của cô sang một bên: "Mắt sưng như con gấu trúc, xấu chết đi được, xuống giường rửa mặt tránh dọa người."
Mặc kệ hắn dè bỉu, cô vẫn khư khư: "Không đâu, cho em ôm thêm chút nữa đi."
Hắn nghe xong phải nhíu mày, xách Đại Bạch bên cạnh lên: "Có thấy ai không, tai vách mạch rừng.
Em muốn nó nói cho cả cái đảo này biết em cuồng tôi đến mức nào à?" Xong rồi hắn lại đặt nhóc xuống, nhìn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...