Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Tề Thiếu Khanh, anh bình tĩnh đi, em đau đấy."
"Đau ở đâu?" Anh quan tâm.

"Toàn thân, chỗ nào cũng đau cả." Cô lập tức nói.

"Vô lý, lần nào tôi cũng nâng niu em vậy mà, làm sao có thể đau được." Anh phủ nhận lời của cô, rồi lại cảnh cáo: "Em nghĩ tôi đã say bao nhiều phần mà muốn dối gạt hả, Hoàng Tịch Liên, tôi dư thừa tỉnh táo để ninh nhừ em đó."
Hoàng Tịch Liên lập tức rùng mình, nghe đến từ "ninh nhừ" mà tay chân muốn bủn rủn, tay vẫn còn câu chặt lấy áo anh mong anh đừng manh động: "Chẳng phải nói đàn ông say rồi đều muốn ngủ sao? Em chỉ lo lắng cho anh thôi."
"Vậy em biết say cũng có nhiều loại không? Cơ bản có hai loại hoặc hơi say, hoặc là rất say.

Rất say thì giống như em nói chỉ muốn ngủ thôi, nhưng đáng tiếc tôi lại thuộc vào dạng thứ nhất, nên chỉ muốn "ninh nhừ" em thôi."
Hoàng Tịch Liên suy sụp hoàn toàn, giống như đứng không vững dựa vào người anh, đáng thương cầu xin: "Đại gia, anh tha cho em được không, em còn phải chừa sức để du lịch nữa."
"Du lịch thôi, khi nào mà chẳng được, tôi có thể giống Tư Cảnh Hàn mua cho em một cái đảo, nếu không đủ tôi sẽ mua thêm, kiếm được bao nhiêu tiền liền cho em du lịch hết.

Chỉ riêng chuyện này thì không phải lúc nào cũng được, nên em hãy chiều ý tôi đi."
Anh ra sức dụ dỗ nhưng Hoàng Tịch Liên vẫn lắc đầu khiến anh không hài lòng tí nào, dứt khoát không nói nữa, đem cô bế ngang đi vào phòng ngủ.


"Không, thả em ra! Thả em ra!" Hoàng Tịch Liên vừa ngửa cổ hét vừa quẫy đạp.

"Uỵch."
Hoàng Tịch Liên bị ném rơi xuống giường, lăn hai vòng thì ụp mặt vào gối.

Lúc hoàn hồn ngồi dậy đã thấy người kia tháo thắt lưng, cô cười hì hì lùi lại, đếm một hai ba liền co chân chạy ra cửa.

Chân cô có dài thật nhưng không dài bằng chân Tề Thiếu Khanh, tay chỉ kịp chạm vào nắm cửa đã bị anh kéo lại, ôm eo kéo ngược vào trong.

"A..." Cô thét lên tuyệt vọng và sau đó tiếng thét cũng bị nuốt mất.

Tề Thiếu Khanh chống tay vây cô trong tầm kiểm soát của mình, cô nằm dài còn anh đang khom lưng, hai chân quỳ trên giường nhốt cô ở giữa, bây giờ chỉ cần cô cong đầu gối lên sẽ lập tức cho anh một đòn chí tử ngay hạ thân.

Anh nheo mắt một cái cũng biết cô muốn làm gì tiếp theo bèn cảnh cáo trước: "Em thử đá một cái xem."
Trời sinh không hiểu vì sao cô rất sợ anh, cô còn chưa sợ lão ba đến vậy nữa nên anh cảnh cáo cô liền rụt cổ lại, không dám manh động.


Bây giờ anh mới hài lòng được đôi chút, cúi đầu muốn hôn cô, cô lại nhăn nhó mặt mùi thành một nhúm: "Rượu, mùi rượu làm em khó thở."
"Không lý do nữa, còn thoái thác lần nữa lập tức cho em biết tay."
Hoàng Tịch Liên giả vờ biết điều gật gật đầu.

"Có biết ngoài xoài thì ở đây còn phổ biến với trái cây gì không?" Đột nhiên anh hỏi một câu ngoài lề.

"Chuối." Hoàng Tịch Liên nhạy miệng nên trả lời ngay.

Nhưng nghĩ lại thì nó không ngoài lề với chủ đề cô đang đối mặt chút nào.

"Tốt.

Có thích chuối không?"
"Không thích." Đừng tưởng dễ dàng lừa được cô, vừa rồi chỉ là do cô hớ miệng thôi.

Tề Thiếu Khanh bật cười trước vẻ giảo hoạt của cô, cảm thán nói: "Không thể cố tình bị lừa sao?"
"Không."
"Cũng chẳng sao, tôi đảm bảo khi thử lại em sẽ rất thích, tôi sẽ cho em thử đến khi nào em thích mới thôi."
"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận