Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Hả, vậy anh yêu em từ đó sao?" Hoắc Duật Hy thích thú ôm mặt.
"Đương nhiên là không phải." Ai ngờ Tư Cảnh Hàn tạt cho cô một gáo nước lạnh.
"Mà ấn tượng nhất là lúc đưa em về nhà, tôi định rời đi khiến em nóng lòng đến nỗi đứng trên giường giậm chân bình bịch khóc bù lu bù loa kéo tôi ở lại."
Cô lập tức đơ ra, hắn lại cười: "Trước đó tuy nhiều người mê mẩn tôi thật, nhưng cuồng như em thì chưa ai đạt tới.
Tôi cũng chưa từng gặp qua ai có cách thức quyến rũ người khác lạ như em."
"Anh...! anh không cần nói nữa." Cô muốn che miệng hắn lại nhưng hắn lại cưỡng chế cố định tay cô lên đỉnh đầu, môi mỏng hơi cong lên: "Tôi còn chưa nói xong mà, chẳng phải lúc nãy đòi nghe cho bằng được sao? Thật ra lúc đó em có ý thức được dáng vẻ của mình không mà còn muốn câu dẫn người khác nhỉ, thành thật mà nói nếu là người khác đã chạy mất dép vì khuôn mặt như mèo hoa của em rồi."
"Anh nói dối! Nếu vậy sao anh không chạy?"
"Chẳng phải mới nói đó là lý do tôi yêu em sao, hơn nữa em bám lấy tôi như vậy tôi chạy thế nào?"
"Anh nói dối, anh nói dối, em mới không tin." Hoắc Duật Hy vẫn không thể tiêu hóa nổi lý do này: "Anh mau đổi lý do khác đi."
Yêu cầu vô lý này sao hắn có thể thực hiện, yêu thì yêu thôi, quy định yêu khi nào, cô đẹp xấu ra sao thì còn gì là tình yêu.
"Được rồi, không đùa nữa.
Mau ngủ đi."
"Ưm...!Em không muốn ngủ.
Em kể chuyện cho anh nghe nha."
"Thôi, ngày mai rồi kể." Tư Cảnh Hàn từ chối nhưng người phụ nữ trong lòng vẫn khăng khăng.
"Lúc nãy ngồi bên ngoài một giờ em mới phát hiện được một chuyện vô cùng ghê gớm của anh Thiếu Khanh."
"Hử?" Tư Cảnh Hàn nghi hoặc nhìn cô: "Em thấy cái gì sao?"
"Đúng vậy.
Một giờ trước nhóm phụ nữ của em bị anh ấy cưỡng chế giải tán ai về nhà nấy, em thì đến villa của anh ngồi, một lúc thôi đã thấy có bóng người đi về phía này rồi dừng trước villa của Hoàng Tịch Liên.
Em thấy lạ nên nép sang một bên, nhìn kỹ thì nhận ra đó là anh Thiếu Khanh...!Hi hi hi, không ngờ anh ấy cũng bị mộng du nữa, nhưng mà sau khi anh ấy vào trong villa của Hoàng Tịch Liên thì chưa có trở ra, lúc nãy em bị anh kéo vào trong này nên không biết anh ấy đã mộng du được về villa của mình chưa nữa." Dù mí mắt đã dính chặt vào nhau nhưng Hoắc Duật Hy vẫn cố gắng kể cho hết câu chuyện ly kỳ.
Cô kể xong Tư Cảnh Hàn cũng đứng hình chẳng biết nói gì thêm.
"Ngày mai em có nên gọi điện hỏi Hoàng Tịch Liên không nhỉ?"
"Không được."
"Tại sao vậy?"
"Đừng thắc mắc nữa, Đại Bạch càng ngày càng giống em rồi.
Mau ngủ đi." Tư Cảnh Hàn dùng tay bịt mắt cô lại.
"Nhưng..."
"Được rồi, ngày mai tôi hỏi Tề Thiếu Khanh rồi kể cho em nghe được không?"
Vì hắn nói như vậy Hoắc Duật Hy mới chịu im lặng nhưng vẫn ngoe nguẩy mãi.
"Mau ngủ đi, trễ rồi, em không buồn ngủ sao?"
"Lỡ như em ngủ rồi, khi tỉnh dậy anh lại bỏ trốn thì sao, đi tìm rất tốn kinh phí."
Tư Cảnh Hàn dở khóc dở cười, không ngờ chuyện cô canh cánh nhất là việc tiền nông, tự hỏi tài sản hắn cho cô bao nhiêu đó còn không đủ sao?
"Còn nữa...!em đang rất hạnh phúc nên không muốn tỉnh giấc chút nào đâu, không muốn chút nào..." Đột nhiên cô lại nói thêm, cùng lắm chỉ tính là rù rì.
Nhìn xuống lần nữa Tư Cảnh Hàn mới biết là cô đang nói mớ, thực chất đã buông lỏng hết thảy cảm giác rồi.
Hắn hơi xúc động, không nghĩ nhiều đã cúi đầu để môi chạm vào trán của cô: "Yên tâm đi, không phải nằm mơ đâu.
Biết tôi đang hôn em thì ngủ đi."
Dường như cảm nhận được hơi thở của hắn lởn vởn trên trán nên cô an tâm hơn nhiều, đều đều nhịp thở ngủ say không chút mộng mị.
Cả Tư Cảnh Hàn cũng vậy, sau khi hạ thấp ánh sáng đèn ngủ hắn gối đầu bên tóc của cô, nhanh chóng thiếp đi.
Lâu như vậy rồi mới cảm thấy hai người đang ở rất gần nhau, không còn cảnh đồng sàn dị mộng, thân tâm là hai nơi hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ nào hạnh phúc đến thật rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...